Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 162

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Hai chị em Hiểu Trân và Hiểu Ngọc vừa nhìn thấy Quý Kiến Quân đã vô cùng vui vẻ.

"Cha mẹ hai đứa có ở nhà không?" Quý Kiến Quân mỉm cười khẽ gật đầu, hỏi.

"Dạ đều ở nhà ạ." Hiểu Trân nói.

"Chú ba, ngày mai cháu được nghỉ, cháu muốn sang thăm thằng cu." Hiểu Ngọc nói.

"Được, đến lúc đó chú sẽ nói thím ba làm bánh ngọt nhân trứng cho hai

Hai đứa ăn đi." Quý Kiến Quân mỉm cười nói. Hai chị em nghe vậy, mắt sáng rỡ, càng thêm vui vẻ. Bánh của thím ba làm lúc nào cũng thơm lừng, béo ngậy, ăn một miếng là muốn ăn thêm!

"Kiến Quân đến đúng lúc lắm, nhà chị cũng đang dọn cơm. Chú cứ ngồi lại ăn chung nhé." Quý Mẫu Đan tươi cười mời.

"Dạ thôi chị ạ, hôm nay chú út đến là có chút chuyện riêng cần bàn với anh hai." Quý Kiến Quân đáp.

Quý Mẫu Đan nghĩ bụng, không biết chú ba đến tìm chồng mình là có chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Với chị, chẳng gì tệ hơn việc ai đó đến hỏi vay tiền. Nhưng mà gia tài chú ba giờ khấm khá đến vậy, chắc gì đã cần đến nhà mình mà vay mượn.

Quý Kiến Nghiệp cũng vội vàng đi đến, rửa mặt mũi sạch sẽ rồi mới hỏi: "Kiến Quân, đã cơm nước gì chưa đấy?"

"Lát nữa em về nhà dùng bữa. Anh hai này, hôm nay em đến là có điều muốn hỏi anh. Anh có muốn học lái xe không? Sau này đi lại hay chuyên chở hàng hóa gì đó, nếu anh biết lái xe, anh có thể đi theo em làm ăn." Quý Kiến Quân nói thẳng vấn đề. Quý Kiến Nghiệp nghe xong thì ngẩn tò te, cứ nghĩ mình nghe nhầm, không ngờ chú em út lại đến bàn chuyện này.

Trong khi anh ta vẫn còn đang ngơ ngác thì Quý Mẫu Đan đứng ở bên cạnh, mắt đã sáng rỡ, vội vàng hỏi: "Chú ba, chú định cho anh hai đi học lái xe, rồi học xong là có việc làm luôn hả chú?"

"Đại khái là vậy." Quý Kiến Quân mỉm cười. "Chỉ là nhà anh hai còn nhiều việc đồng áng, không biết có thu xếp được không..."

"Chuyện này không thành vấn đề!" Quý Kiến Nghiệp như sực tỉnh ra, vội vàng nói: "Kiến Quân, nếu anh đi học, công việc đồng áng ở nhà, có chị hai lo toan được hết mà."

"Thế thì tốt quá. Anh hai thu xếp mọi việc trong nhà sớm đi, hai hôm nữa em sẽ ghé đón anh đi học lái xe. Anh sẽ phải ăn ở lại chỗ học một thời gian đấy." Quý Kiến Quân dặn dò: "Anh cố gắng học hành cho thành thạo sớm nhé."

"Được thôi!" Quý Kiến Nghiệp không chút chần chừ, gật đầu lia lịa.

Quý Mẫu Đan nghe xong lại có vẻ sốt ruột: "Kiến Quân à, có về sớm được không? Chị chỉ sợ ở nơi đó anh nhà lại tiêu pha lung tung."

"Thôi được rồi, sẽ không tốn kém gì nhiều đâu mà." Quý Kiến Nghiệp thấy hơi ngượng với chú em út, vội nói.

Quý Kiến Quân vẫn mỉm cười, trấn an chị dâu: "Chị hai cứ yên tâm. Anh hai đến đó học, thì tất cả mọi khoản chi tiêu đều do chú út lo liệu. Chỉ cốt anh hai chuyên tâm học hành cho tốt là được. Lúc học xong, có thể đi làm, tiền công mỗi tháng sẽ là ba vạn đồng, sau này còn có thể tăng thêm nữa."

"Chị biết chú ba sao có thể quên được ruột thịt trong nhà cơ chứ!" Quý Mẫu Đan mừng ra mặt, không ngừng tấm tắc khen.

Cả hai vợ chồng đều tiễn Quý Kiến Quân rời khỏi nhà, trên mặt cả hai vẫn còn rạng rỡ nụ cười tươi roi rói.

"Kiến Nghiệp, anh nói xem chú ba ở chỗ anh chị cả, liệu có sắp xếp cho anh cả một chân nào đó không nhỉ?" Trở vào trong nhà, Quý Mẫu Đan nói.

Trong bụng chị ta cũng rõ mười mươi rằng, nếu bên này mình được hưởng lộc, thì bên nhà anh cả cũng khó mà đứng ngoài. Bằng không, thể nào người nhà bên ấy cũng buông lời ra tiếng, bảo chú ba bạc bẽo. Hơn nữa, chú ba vốn là người chu toàn, dẫu chú ấy chưa nghĩ tới thì vẫn còn có thím ba Đan Hồng. "Em cứ lo xa làm gì cho mệt! Chú ba đã dặn anh cố gắng học, thì cứ thế mà làm thôi. Lúc học xong, mỗi tháng bỏ túi ba vạn đồng. Em ở nhà cứ trông coi nương rẫy cho thật tốt, tiền bạc thì cứ tằn tiện mà để dành. Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ có tiền sửa sang lại cái nhà." Quý Kiến Nghiệp nói.

"Sửa cái gì mà sửa, em không cần sửa đâu." Quý Mẫu Đan đáp lời.

"Không sửa?" Quý Kiến Nghiệp khó hiểu nhìn cô.

"Kiến Nghiệp này, anh cứ chuyên tâm làm việc đi, em chắc chắn chỉ vài năm nữa thôi, chúng ta không cần phải sửa sang nhà cửa nữa. Mà chúng ta sẽ xây một căn nhà mới toanh, hai vợ chồng mình sẽ xây nhà lầu, em muốn nhà mình phải xây được ba tầng lận!" Quý Mẫu Đan hào hứng nói.

Quý Kiến Nghiệp nghe xong không khỏi khâm phục vợ mình, một chuyện lớn như vậy mà cô ấy cũng dám nghĩ tới. Ngay cả Kiến Quân có tiền như thế mà còn chưa nghĩ đến chuyện này, vậy mà vợ mình lại có thể nghĩ ra.

Tuy vậy, nếu thật sự có thể xây được nhà lầu thì cũng tốt lắm chứ.

Quý Kiến Quân sau khi rời khỏi nhà anh hai, anh lại đi đến nhà anh cả Quý Kiến Quốc và chị dâu Phùng Phương Phương.

Thằng bé Hầu tử ngày nào, giờ không còn có thể gọi là Hầu tử nữa rồi, chỉ có thể gọi là Quý Tiểu Đông. Bởi vì thằng bé sinh vào mùa đông, nên cha của nó đã đặt cho nó cái tên như vậy.

Quý Tiểu Đông nhìn thấy chú ba đến chơi, cũng vô cùng phấn khích gọi: "Chú ba!"

"Ngày mai cháu có được nghỉ học không?" Quý Kiến Quân cười hỏi.

"Dạ, ngày mai cháu được nghỉ ạ, ngày mai cháu sẽ đến thăm em trai Nhân Nhân và em Tê Tề." Quý Tiểu Đông cười tươi đáp.

"Hiểu Trân, Hiểu Ngọc ngày mai cũng sẽ đến. Chú sẽ nói với thím ba của mấy đứa, ngày mai làm bánh trứng thật ngon cho mấy đứa ăn nhé." Quý Kiến Quân cười nói. Quý Tiểu Đông nghe xong cũng tỏ vẻ vô cùng thích thú.

Quý Kiến Quân cùng Quý Kiến Quốc và Phùng Phương Phương đi vào trong phòng, sau đó anh nói: "Chị cả, em có hùn hạp làm ăn với mẹ đỡ đầu của Nhân Nhân, chuẩn bị mở một cửa hàng bách hóa ở trên trấn. Nếu như đến lúc đó thiếu người, em muốn sắp xếp cho chị vào làm, không biết chị nghĩ thế nào ạ?"

Đây là chị dâu của anh, cho nên anh phải sắp xếp cho chị ấy một vị trí tốt, có thể là chức vụ quản lý. Hơn nữa, nếu chị ấy có thể làm tốt, về sau vẫn có thể được đề xuất lên chức cao hơn, còn nếu không làm tốt thì chỉ có thể đưa vào vị trí khác thấp hơn một chút.

Những lời này anh tạm thời chưa nói ra, bởi vì còn phải xem chị Hồng sắp đặt như thế nào, nhưng mà dù sao chị Hồng vẫn sẽ nể mặt anh mà chấp nhận chuyện này.

Quý Kiến Quốc cùng Phùng Phương Phương đều sững sờ.

"Kiến Quân, em nói gì vậy? Em đang nói đến cái bách hóa ở trên trấn của chúng ta sao?" Phùng Phương Phương bừng tỉnh, vội vàng hỏi.

"Dạ." Quý Kiến Quân gật đầu: " Nhưng mà em chỉ có thể sắp xếp cho chị vào đó làm, còn vị trí cụ thể thì em vẫn chưa biết, cái đó là do chị Hồng sắp xếp. Vậy chị dâu à, chị có đồng ý không?"

"Chị đồng ý, Kiến Quân, chị đồng ý ngay!" Phùng Phương Phương vội vàng nói.

Nếu chị ấy có thể làm việc ở trong bách hóa kia, vậy thì chị ấy không những có công việc ổn định, mà mỗi tháng còn có tiền lương đều đặn, làm sao mà chị ấy không vui cho được? Chị ấy cũng từng ghen tị với những người có thể làm việc ở trong vườn trái cây của chú thím ba, vì mỗi tháng họ đều trả tiền cho người làm ở đó tận ba mươi nghìn đồng.

Nhưng chú ba này lại không chịu sắp xếp cho anh trai của mình vào, chị ấy chỉ biết thầm trách móc chú ba không nghĩ đến anh em trong nhà. Nhưng dù thế nào, hiện tại có chuyện tốt mà vẫn nhớ đến anh em là được rồi.

"Vậy Kiến Quân, con em đã phân chia gì cho anh hai bên đó chưa?" Quý Kiến Quốc có chút ngập ngừng hỏi.

"Em cũng vừa từ chỗ anh hai về đây. Em đã cho anh hai đi học lái xe, đến lúc đó thì anh ấy sẽ đảm nhận việc chở hàng hóa mỗi khi cần. Nếu chị dâu ở trong bách hóa làm việc tốt, thì chắc chắn tiền lương sẽ được nâng lên thêm." Quý Kiến Quân nói.

Lời này tuy anh không nói rõ ràng, nhưng Phùng Phương Phương và Quý Kiến Quốc đều nghe hiểu ý tứ của anh.

Làm việc tốt thì có thể thăng chức, còn nếu làm việc chẳng đến nơi đến chốn, vậy thì dù cho có bị đưa đến vị trí nào cũng không được trách móc.

Hơn nữa, hai vợ chồng cũng coi như tâm đầu ý hợp, chắc chắn có rất nhiều vị trí ở nơi đó nên Kiến Quân mới có thể nói cho cả nhà cùng nghe, còn sắp xếp người vào. Nếu ở nơi đó chỉ có một vị trí, chắc chắn Kiến Quân sẽ không nói ra.

Quý Kiến Quân không ở lại lâu, bàn xong công việc thì anh cũng vội trở về. "Em cảm thấy có làm được không?" Quý Kiến Quốc hỏi vợ mình.

"Sao lại không được chứ? Trước kia em cũng từng thấy người khác buôn bán rồi!" Phùng Phương Phương tự tin vào khả năng của bản thân. Chị ta cảm thấy mình có thể đảm nhận được bất kỳ vị trí nào ở nơi đó, cũng chỉ là buôn bán hàng hóa lặt vặt thôi mà. Cần luôn tươi cười tiếp đón khách, không được đùa cợt hay có những hành động thiếu đứng đắn. Những điều ấy chị ta đều nằm lòng.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 162