"Đồng ý rồi à?"
Thấy anh trở về, Tô Đan Hồng cười hỏi.
"Còn rất vui vẻ nữa cơ." Quý Kiến Quân đáp lời với nụ cười tươi rói.
"Nếu chăm chỉ làm tốt, cha mẹ bên đó cũng sẽ vui vẻ." Tô Đan Hồng vừa đặt đồ ăn lên bàn vừa nói.
Nhìn thấy cô và Quý Kiến Quân ngày càng khấm khá, trong nhà cũng ngày một phát triển, Quý Kiến Văn ở bên kia cũng ăn nên làm ra, mua được một căn hộ nhỏ tám mươi mét vuông ở thành phố Giang Thủy, đủ cho một gia đình ba người sinh sống.
Hai vợ chồng họ đều là giáo viên, đây đúng là một bát cơm sắt, lúc nói chuyện cũng vô cùng đáng nể.
Còn lại, chính là Quý Kiến Quốc và Quý Kiến Nghiệp.
Hai người, một người là con trai cả, một người là con trai thứ hai, tuy cả đời đều bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
Trước Tết năm ngoái, bởi vì Phùng Mẫn Mẫn và Quý Mẫn Đan gây ra chuyện thật sự quá mất mặt, tuy nhiên hai anh em cũng không biết rõ tình huống, dù có xích mích đến đâu cũng vẫn là anh em ruột thịt. Bằng hai người đàn ông bọn họ cũng không đến nỗi vì chút chuyện vặt này mà ra mặt làm khó đứa em trai út là Quý Kiến Văn.
Bây giờ cuộc sống trong nhà đã tốt hơn, tuy nghèo thì vẫn nghèo, chưa thật sự giàu có nhưng đã đủ ăn no ba bữa.
Tuy nhiên cũng vì chuyện này mà trong lòng cha mẹ Quý cũng không thích nhìn thấy hai người con lớn. Mặc dù mẹ Quý có buông vài lời bóng gió, nhưng đều bị cha Quý ngăn lại.
Đừng hỏi vì sao Tô Đan Hồng biết được, bởi vì chính là cô biết thôi. Đặc biệt là năm nay khi Quý Kiến Quân đưa người anh cả không chịu khó làm ăn của cô về đây làm việc, nhưng lại không nghe anh nói gì về anh cả hay anh hai của anh, cô biết trong lòng mẹ chồng cô vẫn có một chút không thích.
Nhưng chuyện này chẳng phải rất bình thường sao? Dù sao hai người kia cũng là con trai ruột của bà. Nếu so với hai người họ, người con dâu là cô đây cũng có một tầng ngăn cách, càng không phải nói tới anh trai cả Tô Tiến Đảng.
Bây giờ thì tốt rồi, mỗi nhà đều có một vị trí, cô cũng không cần cảm thấy ngượng ngùng. Đến nỗi có làm tốt hay không, vậy thì Tô Đan Hồng cũng không quan tâm. Làm không tốt thì đổi người là được, cô tin tưởng về chuyện này Kiến Quân tuyệt đối sẽ không làm qua loa, anh ấy cũng không phải là người mờ mắt.
Không phải anh đã thấy anh trai cả của cô sau khi qua bên vườn trái cây làm việc, từ một kẻ lười biếng giờ đây mỗi ngày ăn ít hơn trâu, làm việc mệt hơn cả trâu đấy thôi. Quý Kiến Quân nói: "Chuyện của bọn họ em không cần để ý, chính bọn họ sẽ tự làm tốt."
Tô Đan Hồng gật đầu, cô cũng không nói thêm lời nào. Đến nỗi khi Quý Kiến Quân nói việc anh sẽ lo chi phí học lái xe cho Quý Kiến Nghiệp, cô cũng không có ý kiến gì. Tiền bạc lúc này cũng chẳng đáng là bao, hơn nữa cũng không thể trông cậy vào khoản đầu tư cho Quý Kiến Nghiệp được. Bằng không, dù Quý Kiến Nghiệp không có ý kiến, Quý Mẫn Đan chắc chắn sẽ nhắc đi nhắc lại đến khi nào thôi mới chịu.
Khoảng thời gian tiếp theo, Quý Kiến Quân khá bận rộn. Anh lái xe đưa Quý Kiến Nghiệp đi học lái xe, sau đó lại chở theo Tôn Đại Sơn và chị Hà đến khu vực các trường đại học.
Cửa hàng bên đó đã sửa sang tươm tất, trang trí trông rất khang trang. Ở thời đại này, cách bài trí như vậy đã được coi là khá tươm tất và đầy đủ tiện nghi rồi.
Sân sau dùng để ở, còn sân trước thì để buôn bán.
Không cần Quý Kiến Quân phải dặn dò, chị Hồng liền đi mua hai cuốn sổ. Một cuốn để anh ghi chép hàng hóa khi giao, cuốn còn lại chị giữ để đối chiếu và ghi chú khi nhận hàng, cố gắng tính toán thật rành mạch.
Không tồi, hai vợ chồng họ tính toán rất tỉ mỉ. Bất kể là Tôn Đại Sơn hay chị Hà, cả hai đều đã bàn bạc kỹ càng, muốn duy trì công việc lâu dài, một tháng có thể kiếm được bảy mươi đồng tiền công thì vợ chồng họ phải ghi chép sổ sách rõ ràng, không thể qua loa đại khái.
Chị Hà liền mang ra một cuốn sổ mua bán, còn yêu cầu cuối tháng tính toán một lần. Vốn dĩ là bảy ngày tính một lần, nhưng Quý Kiến Quân đã nói là một tháng, chủ là anh cũng đã mở lời thì chị Hà cũng không tiện phản bác.
Thấy hai vợ chồng họ làm việc có trách nhiệm như vậy, Quý Kiến Quân cũng không nói thêm nữa, anh để họ tự mình lo liệu việc buôn bán.
Hôm nay anh đưa hai vợ chồng họ đến đây, nhân tiện chở theo một xe hàng hóa lớn để hai người họ bán. Anh chỉ phụ trách thu tiền. Anh muốn hai vợ chồng Tôn Đại Sơn và chị Hà làm quen với việc buôn bán ở khu vực trường đại học, cũng để hai người họ thêm tin tưởng vào công việc này.
Làm ăn khấm khá thế này, lương lậu của họ chắc chắn được bảo đảm.
Dẫn hai người họ đến đây buôn bán cũng là dịp để giới thiệu vợ chồng họ với bà con lối xóm, hơn nữa cũng chỉ cho họ biết vị trí cửa hàng. Việc này khiến Tôn Đại Sơn và chị Hà yên lòng hơn để ngày mai có thể mở cửa buôn bán.
Hơn nữa, ngày mai cửa hàng cũng sẽ có nhiều thay đổi: giảm giá hai mươi phần trăm để hàng hóa của họ bán chạy hơn, vậy nên phải nhanh chân, nếu không sẽ hết. Tất cả cũng chỉ có mấy thứ như gà sống, trứng gà, mật ong và dâu tây. Bổ sung thêm một đống dưa hấu, giá cả vô cùng ưu đãi, tuyệt đối không bắt chẹt khách hàng.
Quý Kiến Quân để hai vợ chồng họ ở lại, để họ tự thích nghi hoặc đi loanh quanh làm quen với mọi người, rồi anh lái xe trở về.
Khi về nhà, anh liền sửa soạn lại, trước tiên chở về một lô gà sống và trứng gà. Bởi vì Quý Kiến Quân hiểu rõ việc anh khai trương cửa hàng với mức giảm giá hai mươi phần trăm sẽ thu hút rất đông khách, nên phải chuẩn bị đầy đủ hàng hóa, tuyệt đối không thể thiếu.
Sân sau nhà Quý Kiến Quân đã mua một cái tủ lạnh công nghiệp. Gà sống được chuyển đến để Tôn Đại Sơn và chị Hà mổ xẻ. Lúc trước, Quý Kiến Quân toàn bán gà sống nguyên con, giá tuy rẻ hơn một chút nhưng dù vậy cũng không phải ai cũng thích.
Nhưng bây giờ có Tôn Đại Sơn và chị Hà ở đây, đã thuê hai người họ thì việc này liền giao cho hai người lo liệu.
Gà g.i.ế.c xong liền trực tiếp bỏ vào tủ lạnh. Quý Kiến Quân chạy tổng cộng hai chuyến để chở hàng đến, tiêu tốn không ít trứng gà. Gà trong tủ lạnh là gà mới g.i.ế.c không lâu, vẫn còn tươi ngon, giữ đến mai bán cũng chẳng lo ôi thiu.
Chạy liên tiếp hai chuyến xe như vậy, Tô Đan Hồng nhìn thấy cũng xót ruột, cô bực mình nói: "Sao anh không gọi chú Tần đi cùng? Bảo chú ấy lái thêm một chiếc nữa là xong việc rồi còn gì."
Trước đây cô từng tiếc chút tiền Quý Kiến Nghiệp dùng để học lái xe, giờ thì cô chẳng còn chút nào tiếc nuối nữa. Nếu Quý Kiến Nghiệp đã học xong, thì Kiến Quân nhà cô đâu phải vất vả đến thế này.
Mỗi tháng ba mươi đồng, cứ thế mà đưa cho họ đi làm thì tiện biết mấy.
"Chuyện nhỏ này có cần phải gọi chú Tần bên đó làm gì đâu chứ?" Quý Kiến Quân cười nói.
Ngày mai anh nhất định sẽ chở nhiều hàng hơn một chút, nhưng anh không có ý định gọi chú Tần. Đây là cửa hàng của riêng anh, không thể cứ gọi chú ấy được. Tô Đan Hồng biết anh không muốn làm phiền người khác, cô tức giận trừng mắt liếc nhìn anh một cái, ngoài miệng thì nói mặc kệ, nhưng đến tối cô vẫn hầm canh bắt anh uống hết sạch, lại nấu nước thuốc cho anh ngâm chân. Nhìn thấy anh đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều, lúc này cô mới yên tâm đuổi anh đi ngủ.
Ngày thứ ba, Quý Kiến Quân khoan khoái rời giường, ăn cơm sáng xong xuôi, đem toàn bộ hàng hóa bỏ hết lên xe rồi liền lái đi thẳng đến làng đại học.
Lúc anh về nhà cũng mới hơn bảy giờ sáng, vậy mà Tôn Đại Sơn và chị cả Hà đã bắt đầu buôn bán rồi. Rõ ràng là bán rất chạy, bởi vì chỉ có hôm nay mới được giảm giá hai mươi phần trăm thôi, qua hôm nay là không còn ưu đãi nữa.