Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 18

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Thấy Mẹ Quý ra mặt, chị ta chẳng dám nán lại, mặt mày ủ dột lủi thủi rời đi. Tô Đan Hồng chào tạm biệt Mẹ Quý, liền mang theo trứng gà về nhà. Vừa về đến sân, thím Dương hàng xóm đang ôm một rổ trứng gà đầy ắp chờ sẵn. Thấy cô trở về thì mừng rỡ hẳn, chợt nhìn thấy mấy cân trứng gà trong tay cô, khuôn mặt thím ấy bỗng chốc cứng đờ.

"Sao vậy thím Dương?" Tô Đan Hồng mỉm cười hỏi. Khi nghe nói cô có thể thêu thùa kiếm tiền, thím Dương cũng từng cố gắng học theo, là một trong những người kiên trì đến cùng, nhưng cuối cùng cũng không theo được, rồi cũng bỏ cuộc như mọi người. Bảo họ làm việc chân tay cả ngày thì không sao, nhưng muốn họ ngồi cầm kim chỉ từ sáng đến tối, ai cũng lực bất tòng tâm, điều quan trọng là có ngồi mãi cũng chẳng thêu ra nổi một bông hoa tử tế.

Dù không học thêu thành công, nhưng mối quan hệ giữa mọi người lại thêm thân thiết. Nhà thím ấy lại gần nhà Tô Đan Hồng, ngày thường cứ ghé qua chơi, lải nhải đủ chuyện vặt trong nhà.

"Đan Hồng này, thím nghe nói cháu mua về nhiều thịt lắm, thằng cháu trai của thím lại thèm ăn thịt. Lợn trong thôn đã mổ thịt từ lâu rồi, thím cứ tưởng muốn đem trứng gà qua đổi lấy cân thịt, nhưng mà hiện tại xem ra cháu không cần trứng gà nữa rồi." Thím Dương tiếc nuối nói.

Nhìn trứng gà trong rổ của thím ấy, cũng phải bốn năm cân cơ mà, ước chừng đủ để dành ăn Tết rồi.

"Không sao đâu ạ, trứng gà có thể để lâu được mà. Thím Dương, con sẽ đổi cho thím ít thịt." Tô Đan Hồng nói, rồi mở cửa mời thím ấy vào nhà.

Tiểu Hắc nhe răng gầm gừ với thím Dương, khiến thím ấy giật mình lùi lại, không kìm được mà nói: "Tiểu Hắc được cháu chăm thật tốt đấy."

Tô Đan Hồng cười cười, ra hiệu cho Tiểu Hắc. Lúc này nó mới cảnh giác liếc nhìn thím Dương một cái, tuy không nhe răng nữa, nhưng cũng không quay về chỗ nằm của nó.

"Cảnh giác ghê, ta qua lại cũng mấy bận rồi mà nó chẳng nhớ mặt ta." Thím Dương nói.

Tô Đan Hồng chỉ cười. Ngay cả Mẹ Quý tới thường xuyên như vậy, Tiểu Hắc cũng phải mất một thời gian mới nhớ mặt người quen. Mỗi lần Tô Đan Hồng không có ở nhà, Mẹ Quý còn không vào được sân, Tiểu Hắc tuyệt đối không cho phép, hơn nữa mỗi lần Mẹ Quý ghé qua, chưa vào đến nhà đã bị nó sủa mấy tiếng cảnh báo rồi.

Còn những người khác, nó mặc kệ.

Khi Bố mẹ Quý ghé qua có cầm theo đồ ăn để dụ Tiểu Hắc, nhưng xương xẩu nó cũng chẳng thèm liếc mắt, đến nỗi Bố Quý cứ tấm tắc khen nó là chó khôn.

Tô Đan Hồng vào bếp, tự tay cắt cho Dương đại thẩm một cân thịt bò và một cân thịt dê.

"Đủ rồi đủ rồi, Đan Hồng con cắt nhiều quá rồi." Dương đại thẩm vội vàng nói, hai tay xua xua.

Bà mang sang đây chừng sáu cân trứng gà, nhưng sáu cân trứng gà thì cũng chẳng đáng một cân thịt bò với một cân thịt dê quý giá thế này.

"Cứ mang về đi ạ, Dương đại thẩm và Dương đại thúc cũng nên hầm canh bồi bổ thân thể." Tô Đan Hồng tươi cười đáp.

Dương đại thẩm không từ chối được nữa, lúc này mới miễn cưỡng nhận lấy. Bà cũng không vội về ngay mà nán lại cùng Tô Đan Hồng chuyện trò một lát, phải nửa giờ sau mới chịu ra về.

"Lấy nhiều thịt như vậy?" Dương đại thúc nhìn vợ mình cầm hai cân thịt trở về, trừng mắt hỏi: "Bà không phải là lại chiếm tiện nghi của người ta đấy chứ?"

"Sao có thể! Là Đan Hồng cố ý cắt cho tôi đấy. Con bé nói tôi mang về hầm canh bồi bổ cho đại bá ông. Nó bảo là nó vẫn nhớ chuyện năm đó Kiến Quân còn nhỏ, rơi xuống nước ngày đông lạnh buốt, chính ông đã nhảy xuống cứu thằng bé." Dương đại thẩm cười tủm tỉm kể lại.

"Toàn là chuyện mười mấy năm về trước rồi, nhắc lại làm gì." Dương đại thúc tức giận nói. "Thịt lấy cũng lấy rồi, chẳng lẽ giờ kêu tôi mang trả lại? Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, sau này có chuyện gì tôi sẽ sang giúp đỡ nó một tay." Dương đại thẩm khuyên giải.

Dương đại thúc lúc này mới thôi càm ràm.

Dương đại thẩm lấy d.a.o thớt ra bắt đầu chặt thịt, một bên không khỏi lầm bầm: "Ông xem, sao con người ta có thể nói đổi là đổi ngay được thế không biết? Trước kia tôi còn thấy tiếc cho thằng Kiến Quân, một đứa bé tốt như vậy mà lại cưới phải cô vợ càn quấy đến thế. Giờ ông xem, hiếu thảo hết mực, cái nhà lão Quý ấy, tôi thấy mùa đông này béo tốt lên không ít đâu."

Sao lại không béo tốt lên được chứ? Có miếng thịt ăn là con dâu lại nghĩ tới ông bà. Nó còn thường xuyên tự tay hầm một nồi thịt thơm lừng biếu qua, để ông bà có thêm món ăn. Thỉnh thoảng, con bé còn mang sang trà kỷ tử táo đỏ bồi bổ hằng ngày, thế mà không tốt lên thì mới lạ chứ!

Tuy rằng quan hệ hai nhà khá tốt, nhưng bà không khỏi có chút chạnh lòng.

Mình cũng có mấy đứa con trai, bốn thằng con đã cưới vợ, nhưng gộp cả bốn đứa lại cũng chẳng bằng một đứa con dâu nhà người ta.

"Được cho nhiều thịt thế rồi mà bà vẫn còn tị nạnh đấy à?" Dương đại thúc nói. "Trước kia con bé mới về làm dâu, còn chưa nghĩ thông suốt. Giờ nó trưởng thành rồi, đương nhiên là khác xưa."

Ông lại đi qua nhìn, thấy vậy liền vui vẻ: "Ôi, thịt nhiều thế này cơ à?"

" Tôi đồ rằng con bé cố ý tìm chỗ nhiều thịt mà cắt cho bà đấy." Dương đại thẩm cười cười. Thật ra bà cũng chỉ nói cho vui miệng vậy thôi, chứ nào dám mong con dâu hiếu kính.

Hai người còn đang chuyện trò, bên này Tô Đan Hồng đã hầm một ít thịt cho Tiểu Hắc (chú chó), còn cô chỉ chan chút canh vào cơm. Số thịt còn lại thì để hết cho Tiểu Hắc ăn. Dù ăn uống đạm bạc như vậy, Tô Đan Hồng vẫn thấy dạo này mình tăng cân.

Dùng nước Linh Tuyền để hầm một nồi thịt bò, cho thêm nhiều dược liệu vào, dùng nó để làm bò khô. Ba Quý rất thích món này, Quý Kiến Quân cũng vậy. Đợi anh ấy trở về, cô sẽ làm nhiều một chút để anh ấy nhắm rượu.

Tô Đan Hồng giữ lại một nửa rổ trứng gà của Dương đại thẩm, còn một nửa thì mang sang nhà họ Quý. Nhiều trứng thế này, cô và Kiến Quân ăn sao hết được.

"Em chồng..." Ở nhà ông bà Quý, cô gặp Quý Vân Vân. Tô Đan Hồng cất tiếng chào, Quý Vân Vân hừ một tiếng rồi quay đầu đi thẳng vào phòng. Ba Quý không có nhà. Mẹ Quý vừa lúc đi ra thấy cảnh đó liền mắng: "Đồ con bé chẳng biết trên dưới gì hết!" Rồi bà quay sang nói với Tô Đan Hồng: "Đan Hồng này, con đừng để ý làm gì, con bé tính nó vốn vậy mà." Tô Đan Hồng chỉ cười cười, không nói nhiều. Cô đưa trứng gà cho bà: "Mẹ ơi, mấy cân trứng gà này mẹ với ba cứ cất đi mà ăn dần ạ."

"Trong nhà vẫn còn mà con, lần trước con mang sang vẫn chưa ăn hết. Con để lại cho mình ăn đi chứ." Mẹ Quý vội vàng nói.

Mẹ Quý có nuôi gà, chỉ là mùa đông vừa rồi đã g.i.ế.c thịt hết cả rồi.

"Con cũng giữ lại vài cân, đủ cho con và Kiến Quân dùng thôi ạ." Tô Đan Hồng vừa nói, vừa mang rổ trứng gà vào bếp, cẩn thận xếp từng quả một. "Mấy quả trứng này cha mẹ đừng cố để dành làm gì, ăn hết rồi mình lại mua đợt mới."

Cô cũng không nán lại lâu, liền quay gót trở về.

Vừa thấy bóng cô khuất, Quý Vân Vân đã từ trong phòng chạy ùa ra: "Mẹ ơi, con nhỏ đó lần này mang sang những gì ạ?"

"Con nhỏ gì mà con nhỏ! Đó là chị dâu ba của con đấy!" Mẹ Quý trừng mắt mắng cô con gái, đoạn bảo: "Mau mang mấy cân trứng gà này vào đây."

"Chỉ có trứng gà thôi sao? Không mang thịt sang ạ?" Quý Vân Vân nhíu mày, giọng đầy vẻ hụt hẫng.

"Mang thịt à? Hôm nay con nhỏ đó mới mang một ít về cho mẹ rồi còn gì." Mẹ Quý bực dọc nói.

"Thế thì thấm vào đâu! Con nhỏ đó còn mang không biết bao nhiêu thứ về nhà mẹ đẻ cơ mà!" Quý Vân Vân chớp chớp mắt, dường như muốn châm dầu vào lửa: "Cưới một bà vợ như thế về nhà, anh ba đã vất vả c.h.ế.t đi được, lại còn phải ngày ngày tiếp tế cho nhà ngoại nữa chứ!"

Mẹ Quý không nói không rằng, liền vươn tay nhéo mạnh vào cánh tay cô con gái.

"Mẹ ơi, mẹ làm cái gì thế! Nhéo tay con đau muốn c.h.ế.t đây này!" Quý Vân Vân đau điếng kêu lên, không nén nổi sự khó chịu.

"Đồ bạch nhãn lang, cho mày ăn bao nhiêu thứ quý giá cũng uổng phí công của mẹ! Cút ngay về phòng cho ta, nhìn mặt mày thêm lần nào là mẹ lại thấy phiền thêm lần đó!" Mẹ Quý không kìm được mà mắng xối xả.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 18