Không tính đến chuyện Quý Vân Vân ban đầu gây sự làm không khí chùng xuống, cơm tất niên vẫn là rất náo nhiệt. Mà về lời giải thích của Tô Đan Hồng, Phùng Phương Phương, Quý Mẫu Đan và Vân Lệ Lệ trong lòng ai nấy đều có toan tính riêng, song chẳng ai dám tỏ vẻ ra mặt. Bởi vì Tô Đan Hồng đường đường chính chính tuyên bố giữ lại món gà tẩm bổ cho chồng mình, nếu ai dám có ý kiến, mẹ chồng sẽ là người đầu tiên mắng cho te tát.
Phùng Phương Phương, Quý Mẫu Đan và Vân Lệ Lệ trong lòng nào tin cho được, món gà hầm kia còn chẳng biết tẩm bổ cho ai, cái đồ tham ăn ấy, e là chú ba chẳng được bao nhiêu đâu.
Nhưng Ba Quý và Mẹ Quý thì lại tin tưởng Tô Đan Hồng. Bởi lẽ, so với trước kia, lượng thức ăn vợ thằng ba ăn ít hơn rất nhiều, có đôi khi sang đây dùng cơm cùng ông bà, cô ấy chỉ ăn non nửa bát đã nói no rồi, còn chỉ chọn ăn củ cải, chẳng đụng đến miếng thịt nào.
Có lần Mẹ Quý đi ngang qua thấy cô hầm thịt, ấy vậy mà cô ấy chỉ ăn cơm chan nước canh hầm, còn thịt thì đem cho Tiểu Hắc ăn sạch. Làm bà đau lòng muốn chết, đúng là đồ phá của thiệt chứ.
Từ đó về sau, bà tin vợ thằng ba không mặn mà với thịt thà, cũng tin cô sợ béo mà giữ dáng.
Dù nói vợ thằng ba giảm cân, người có gầy đi chút ít, nhưng thân hình thì đâu ra đấy, n.g.ự.c nở nang, m.ô.n.g đầy đặn, dáng người quả thật rất chuẩn. Đây đều là những suy nghĩ thầm kín trong lòng Mẹ Quý, cho nên đối với việc Tô Đan Hồng nói hầm gà cho thằng ba tẩm bổ thân thể, bà một chút cũng không nghi ngờ. Hơn nữa, nghe xong bà còn thấy đau lòng cho con trai mình, trong lòng Mẹ Quý ngấm ngầm hài lòng.
Nói cho vuông, chỉ cần Quý Vân Vân chịu câm miệng, bữa ăn này quả thực không tồi chút nào.
Ăn xong, Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan dẫn mấy đứa trẻ về trước. Tô Đan Hồng cũng chẳng phải dạng vừa, bèn lấy lý do về nhà xem gà hầm đã nhừ hay chưa, rồi kéo Quý Kiến Quân đi thẳng.
Đã giúp nấu cơm rồi, còn chén đũa thì cứ để phần cho vợ chú tư và Quý Vân Vân thu dọn. Cô nào rảnh rỗi mà đi hầu hạ người ta chứ!
"Mẹ, mẹ nhìn cô ta xem! Cứ bảo là thay đổi tốt, nhưng cô ta có ý gì chứ, ăn xong chùi mép liền chạy mất dạng?" Quý Vân Vân ấm ức nói với Mẹ Quý. Mẹ Quý nhíu mày, đáp: "Rửa có mấy cái chén đũa thì thấm vào đâu? Con có cái tính tiểu thư à? Ai đã dạy con thành ra như vậy hả!" Rồi bà quay sang Vân Lệ Lệ, dặn dò: "Lệ Lệ, con đừng để ý đến con nhỏ này, việc gì cần làm thì cứ sai nó làm, đừng ôm đồm hết công việc vào người làm gì."
"Con đã rõ rồi ạ, mẹ." Vân Lệ Lệ cười cứng đờ. Cô ta vẫn còn thắc mắc sao ba người kia ngoan ngoãn đi nấu cơm mà chẳng buồn gọi cô ta vào giúp, hóa ra là còn có nước cờ sau lưng! Quả nhiên là xuất thân nông thôn, chẳng bao giờ lên nổi mặt bàn, tính toán chi li đến từng đồng một! Cô ta nào hay, ba chị em dâu kia chung một kẻ địch, khó chịu vì chuyện cô ta đòi chăm sóc phụng dưỡng ông bà về già, nên sao có thể để cô ta ngồi không hưởng bát vàng chứ. Đã là con dâu nhà họ Quý, thì ai mà hơn ai, có gì đáng để so bì ai cao quý hơn ai đâu. Cô ta muốn sang quý, còn gả vào nhà họ Quý làm gì!
Mẹ Quý lại trừng mắt nhìn cô con gái: "May cho thằng ba nó thương con, chứ con một chút cũng chẳng thông cảm cho vợ nó gì cả! Mau đi rửa chén nhanh lên!"
Kiến Quân vất vả lắm mới về được một chuyến, bà ước gì nó cùng Đan Hồng ngày ngày ở bên nhau, sớm ngày sinh cho bà một đứa cháu trai nối dõi! Mẹ Quý quay bước về phòng chính.
Quý Vân Vân một bụng đầy hỏa khí, lầm bầm: "Chị tư, chị thấy đó, trong cái nhà này hai chị em mình chẳng có địa vị gì hết!"
"Đừng nói nhiều nữa, rửa chén lẹ lên, đợi lát nữa nước lạnh đông cứng tay giờ." Vân Lệ Lệ đành nín nhịn mà rửa chén, cô ta còn hy vọng con gái mình có thể khóc một tiếng để cô ta có cớ đi dỗ dành, nhưng con bé đã ngủ say như chết, chẳng biết trời trăng mây đất gì. Thế là cô ta đành một mình ở đây làm lụng như cu li. Quý Vân Vân cũng chỉ đành ngồi xuống, cặm cụi rửa sạch từng cái bát. Về đến nhà, Tô Đan Hồng không nói nên lời vì trong lòng thấy hả dạ khôn tả. "Không phải rửa chén mà em vui vậy sao?" Quý Kiến Quân sao lại không hiểu tâm tư cô lúc này, anh cũng bật cười.
"Anh đừng có nghĩ lung tung," Tô Đan Hồng liếc anh một cái đầy hờn dỗi mà nói, "hai người họ phải chịu xui xẻo thì em lại thấy vui vẻ khôn xiết."
Dưới ánh đèn dầu leo lét, Tô Đan Hồng trông thật xinh đẹp, gương mặt trắng ngần, cái liếc mắt đầy hờn dỗi ấy khiến Quý Kiến Quân cứ thế nhìn chằm chằm.
Quý Kiến Quân hẳn là đã ấm no sinh lòng dâm dục rồi, anh bước tới bên cô mà nói: "Vợ à, em xem nhà anh cả, rồi nhà anh hai, ngay cả Kiến Văn cũng đã có con cái rồi, mà nhà ta thì vẫn chưa có mống nào."
"Em biết chứ, nhưng biết làm sao được? Anh có mấy khi về nhà đâu." Tô Đan Hồng đáp.
Hai vợ chồng cô muốn có con thật chẳng dễ chút nào. Ở bên nhau chỉ được vài ba ngày, cơ hội thụ thai làm sao cao được, làm sao mà sánh bằng những cặp vợ chồng ngày ngày có nhau chứ.
"Anh biết, anh chỉ nghĩ nhân dịp ăn Tết này, chúng ta sẽ cố gắng nỗ lực nhiều hơn nữa?" Quý Kiến Quân nói, đôi mắt anh sáng quắc.
Tô Đan Hồng đỏ bừng mặt, nói: "Cả ngày đầu óc anh nghĩ cái gì vậy chứ? Mặc kệ anh! Em đi nhà bếp xem gà đây!"
Vừa dứt lời, cô đã chạy ù ra bếp. Gió lạnh bên ngoài thổi vào, gương mặt đang nóng bừng của cô lúc này mới dần dần dịu đi.
Khắp sân thoang thoảng mùi gà hầm thơm lừng, tiểu Hắc phe phẩy cái đuôi, ló mặt nhìn vào.
"Ra ngoài đi, lát nữa sẽ có phần mày thôi." Tô Đan Hồng nói.
Tiểu Hắc gâu gâu mấy tiếng, liền ngoan ngoãn quay về ổ chó chờ đợi. Gà đã hầm xong xuôi, nhưng cả hai vừa mới ăn cơm no nê, giờ ăn nữa cũng không nổi, đành hầm thêm lúc nữa.
Tô Đan Hồng đun nước nóng, rồi mang vào phòng để lau mình. Cô nép mình sau tấm rèm để lau rửa, nhưng Quý Kiến Quân lại không hề thành thật chút nào, anh lén lút sờ soạng tiến vào.
Chẳng biết bằng cách nào, trong nháy mắt cô đã bị anh bế bổng lên giường, cả người cô ngơ ngác, không biết chuyện gì vừa xảy ra. Khi cô hoàn hồn trở lại thì đã quá muộn rồi.
Con sói đói khát Quý Kiến Quân đã lâu không được ăn no nê này khiến cô bị giày vò thảm hại, mãi cho đến tận đêm khuya, anh mới chịu buông tha cho cô. Tô Đan Hồng mệt rã rời, bị anh giày vò đến đói cồn cào cả ruột gan, nên khi anh bưng lại chén canh gà nóng hổi, cô nhanh chóng uống cạn, rồi quay người ngủ một giấc dài không biết trời đất.
"Hắc hắc!" Anh vừa cười vừa dùng sức gặm thịt gà. Quý Kiến Quân nhìn người vợ đang mệt nhoài như vậy, khẽ cười rồi để cô cứ ngủ. Sau đó anh một mình xử lý sạch sẽ toàn bộ chỗ gà hầm và canh. Chỗ xương gà thừa thãi thì anh đưa cho tiểu Hắc gặm. Tiểu Hắc gâu gâu mấy tiếng tỏ vẻ bất mãn.
"Còn chê bai sao? Có xương mà gặm là tốt lắm rồi, mày đi mà xem chó nhà khác đi, đến vị xương còn chẳng được nếm đâu đấy!" Quý Kiến Quân răn dạy nó.
Tiểu Hắc đành ngậm ngùi nhận mệnh mà gặm xương gà, nếu là cô chủ thức dậy, chắc chắn nó sẽ có cả thịt mà ăn!
"Trông nhà cẩn thận đấy nhé!" Quý Kiến Quân dặn dò thêm mấy lời rồi mới quay trở về phòng.
Đêm nay, Quý Kiến Quân thỏa mãn ôm lấy vợ, ngủ một giấc thật say đến tận sáng. Anh cảm thấy, nếu cuộc đời cứ bình yên như thế này, thì quả thực là viên mãn rồi!
Sáng sớm hôm sau, Quý Kiến Quân vừa tỉnh giấc đã khẽ hôn lên trán người vợ đang say ngủ, rồi ra ngoài chạy bộ một vòng. Sau đó anh mới quay về rửa mặt.
Lúc anh quay về, Tô Đan Hồng cũng vừa mới tỉnh giấc, chỉ là vẫn còn đang nằm lười biếng trên giường.
"Vợ à, đến giờ dậy rồi đấy, hôm nay chúng ta còn phải sang bên nhà ăn cơm sáng mà." Quý Kiến Quân nhắc nhở.
"Dạ." Tô Đan Hồng khẽ gật đầu, nhưng phải một lúc sau cô mới chịu rời giường. Lúc đặt chân xuống đất, hai đầu gối cô vẫn còn run lẩy bẩy, cô tức giận trừng mắt nhìn Quý Kiến Quân. "Lần này nhất định chúng ta sẽ có con đấy!" Quý Kiến Quân vui vẻ nói, nụ cười rạng rỡ.