Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 27:

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Anh vẫn luôn có dự cảm, giờ phút này khẳng định sẽ mang thai.

"Đừng quá trông mong, chuyện này còn phải xem duyên phận." Tô Đan Hồng thấy anh nói chắc như đinh đóng cột, cô cũng không để tâm lắm. Nếu không có nước linh tuyền, có thể cô sẽ lo âu, nhưng có nguồn nước ấy, cô tự tin cơ thể mình không có vấn đề gì. Dù có chuyện gì thì cũng sẽ tiến triển tốt nhờ uống linh tuyền! Có con chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Anh ấy một năm chỉ trở về hai lần, khả năng thụ thai không cao lắm, đây đâu phải vấn đề do cô. Nếu không, sao trước kia mẹ Quý cũng không dựa vào điểm này mà cằn nhằn cô?

"Vợ, chẳng lẽ em không muốn có con?" Nghe giọng điệu của cô như vậy, Quý Kiến Quân ngây ra một lúc, rồi vội vàng hỏi.

"Em muốn chứ!" Tô Đan Hồng ngạc nhiên nhìn anh, người này từ đâu lại nghĩ cô không muốn có con?

"Anh thấy em có vẻ không coi trọng chuyện này lắm?" Quý Kiến Quân nói.

"Chuyện này tốt nhất cứ thuận theo tự nhiên, càng cưỡng cầu lại càng không có kết quả. Giờ chưa có thì kiểu gì về sau cũng có thôi." Tô Đan Hồng nói, rồi nhanh chóng rời giường.

Quý Kiến Quân có chút sốt ruột. Không hiểu sao anh có linh cảm vợ mình không muốn có con, mà hiện tại vợ lại ngày càng xinh đẹp, trong khi anh quanh năm không ở nhà. Không phải anh không tin tưởng vợ, chính là có con sẽ tốt hơn.

Tô Đan Hồng thức dậy rửa mặt, dùng kem đánh răng mua ở trấn trên. Cô nhận ra cuộc sống bây giờ thoải mái hơn trước kia nhiều. Chẳng hạn như mỗi tháng tới kỳ kinh nguyệt, đồ dùng sạch sẽ lại vệ sinh, còn có bàn chải và kem đánh răng, tiện lợi vô cùng.

Rửa mặt xong, Tô Đan Hồng cùng Quý Kiến Quân, người vẫn đang mang nặng tâm sự, đi đến nhà Quý gia.

Mùng Một Tết, bữa sáng thường là đồ ngọt, ngụ ý một năm mới xuôi chèo mát mái, vẹn toàn.

Tô Đan Hồng ăn ít, ăn xong một chén đã ngừng đũa.

Đại gia đình xum họp ăn sáng, cùng nhau trò chuyện. Câu chuyện chẳng hiểu sao lại chuyển sang bàn về giá nhà ở thành phố Giang Thủy.

"Sang năm chắc chắn giá nhà sẽ tăng vọt, may mà nhà mình mua sớm." Quý Kiến Văn nói.

Phùng Phương Phương, chị dâu cả, là người đầu tiên lên tiếng, cười hỏi: "Hồi trước chú út mua nhà, chắc tốn không ít tiền của bố mẹ nhỉ? Bố mẹ đã cho chú bao nhiêu vậy?"

Lời này vừa dứt, cả căn phòng bỗng chốc lặng như tờ.

Quý Mẫu Đan cũng hùa theo: " Đúng vậy đó, hai người mua nhà, chắc bố mẹ đã cho không ít? Chúng tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi." Bố Quý và mẹ Quý sắc mặt khó coi vô cùng.

Vân Lệ Lệ cũng biết nhà mình được lợi trong chuyện tiền mua nhà, nhưng có gì mà không ổn cơ chứ? Mua nhà ở thành phố Giang Thủy chẳng phải càng tăng thể diện cho gia đình hay sao?

Tốt hơn ở nhà nông thôn đến cả trăm lần ấy chứ!

Quý Kiến Văn ngưng bặt.

"Ngày Tết, bàn chuyện này làm gì chứ?" Anh cả Quý Kiến Quốc tức giận trừng mắt nhìn Phùng Phương Phương. Anh hai Quý Kiến Nghiệp ý nhị liếc sang Quý Mẫu Đan, nhưng rõ ràng cả hai anh em đều có vẻ không hài lòng việc bố mẹ đã cho chú út tiền mua nhà.

"Được rồi, được rồi, tôi biết mấy đứa có ý gì. Chẳng phải là muốn biết tôi đã cho thằng út bao nhiêu tiền sao? Căn nhà đó giá 1500 đồng, tôi với ba mấy đứa đã cho thằng út 500 đồng!" Mẹ Quý biết nếu hôm nay không nói thẳng, e rằng chuyện sẽ chẳng yên, liền dứt khoát công bố con số.

"Cho 500 đồng?" Phùng Phương Phương cao giọng, đoạn liếc mắt về phía Vân Lệ Lệ, cười khẩy nói: "Thím tư quả là có bản lĩnh! Mới về làm dâu hai năm mà đã moi được 500 đồng. Khoản tiền này chẳng phải là tiền dưỡng già của bố mẹ hay sao, mà cô cũng dám cầm à?"

"Năm trăm đồng, gia đình bình thường tích cóp cả đời cũng chưa chắc có được khoản này! Thím tư giỏi thật, một mình moi sạch cả gia sản của bố mẹ. Sau này các người cứ trốn về thành phố đi, rồi lỡ bố mẹ có chuyện gì, ai sẽ là người chăm sóc đây, chẳng phải lại đổ lên đầu chúng tôi sao?" Quý Mẫu Đan tiếp lời.

Lúc này, Quý Mẫu Đan sắp tức nổ đom đóm mắt. Năm trăm đồng! Chị ta phân gia đã bao nhiêu năm rồi? Khổ cực chắt bóp từng chút một mới để dành được tám mươi đồng, đều là do chị ta tự tay làm lụng mà có.

Không phải nhà nào cũng được như vậy, ngay cả nhà chị dâu cả Phùng Phương Phương cũng chưa chắc có được số tiền lớn đến thế.

Ấy vậy mà Vân Lệ Lệ vừa về đã mua được căn nhà, lại còn moi móc được năm trăm đồng từ tay bố mẹ, bảo sao chị ta không tức giận cho được?

"Chị dâu cả, chị dâu hai, hai người đừng hiểu lầm, số tiền này là em mượn của bố mẹ." Quý Kiến Văn khó xử, đằng hắng nói.

Mượn ư? Mượn cái gì mà mượn! Chú nói mượn là mượn sao? Phùng Phương Phương không chút nể nang, nói thẳng. Chị ta là dâu trưởng trong nhà này, khi chị ta vừa về làm dâu, Quý Kiến Văn còn đang đi học. Khi đó, cả nhà phải dốc sức làm lụng để nuôi hắn ăn học, dù sau này không thi đậu đại học, nhưng cũng nhờ quan hệ của nhà Vân Lệ Lệ ở thành phố Giang Thủy mà xin được vào dạy ở một trường tiểu học công lập.

Điều khiến Phùng Phương Phương càng thêm phẫn nộ là, trước đây cả nhà đã cúc cung tận tụy nuôi hắn, ngay cả tiền trợ cấp hàng tháng của người anh bộ đội tham gia quân đội cũng đổ vào hắn. Ai cũng nghĩ cuối cùng có thể đi theo mà hưởng lộc, nên chị ta mới cố gắng nén cơn giận xuống.

Nhưng cuối cùng thì sao?

Cuối cùng là công cốc, chẳng được một chút lợi lộc nào. Hắn cưới vợ xong thì ở lại thẳng thành phố Giang Thủy, mỗi tháng chẳng gửi về một đồng tiền nào, tất cả đều bị Vân Lệ Lệ nắm chặt. Nhắc đến đây, chị ta lại càng tức tối. Quý Mẫu Đan cười lạnh: "Hay thật! Lúc trước Trân Trân phát sốt, tôi qua mượn mẹ một đồng đưa nó đi khám, mẹ liền từ chối thẳng thừng, nói đã phân gia rồi thì tự lo liệu. Quả nhiên là thiên vị con trai út, năm trăm đồng nói cho liền cho!"

Hai chị em dâu đều bất mãn lên tiếng, không nói gì các cô, ngay cả Quý Kiến Quốc và Quý Kiến Nghiệp cũng im lặng không nói một lời.

Quý Kiến Quân nhìn cảnh bố mẹ mình bị dồn vào thế khó xử, cũng muốn nói đỡ đôi lời, nhưng đây không phải chuyện anh có thể giải quyết được. Tô Đan Hồng đứng một bên cũng không lên tiếng.

Việc này đương nhiên Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ phải đứng ra giải thích, nhưng rõ ràng hai vợ chồng họ không có ý định đó, Tô Đan Hồng còn có thể nói gì được đây? "Mảnh đất sau núi, ba nhà các con cứ chia nhau ra mà làm." Bố Quý chậm rãi nói.

"Bố à, bố nói đùa đấy à? Cái mảnh đất khô cằn cỏ còn không thèm mọc kia, bọn con lấy làm gì!" Phùng Phương Phương mỉa mai.

Vì năm trăm đồng, giọng điệu chị ta nói chuyện với bố Quý đã không còn giữ được sự kính trọng. Chị ta ngầm cho rằng hai ông bà này đã già cả nên mắt mờ hết rồi. "Anh tư, anh nói gì đi chứ?" Quý Mẫu Đan khó chịu lên tiếng.

"Chị dâu cả, chị dâu hai, hiện tại phòng đã mua thì cũng đã mua rồi, chẳng lẽ các chị còn muốn vợ chồng em bán đi? Bên nhà họ Quý đã góp năm trăm đồng, bên nhà em cũng cho năm trăm đồng đấy, một ngàn đồng tiền trả trước, hiện tại bọn em mỗi tháng vẫn còn phải trả góp, không thể lấy lại tiền được đâu." Vân Lệ Lệ thấy chồng mình hấp tấp định nói gì đó, liền kéo chặt hắn lại, quay sang nói với Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan.

"Chỉ là lấy một ít tiền mua phòng thôi, có phải là không trả lại đâu mà! Chị dâu cả, chị dâu hai đâu cần thiết phải làm ầm lên như vậy!" Quý Vân Vân nhịn không được, liền lên tiếng bênh vực.

Phùng Phương Phương "xì" một tiếng, liếc cô ta một cái: "Chuyện đại sự này, Vân Vân cô cứ ngồi nghe là được rồi." Hoàn toàn không thèm để cô ta vào mắt.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 27: