Bà không định ở lại qua đêm nên không mang theo quần áo, nhưng rõ ràng là bà đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng trước khi đến. Bà mang cho Nhân Nhân tập tranh mới, còn cho Te Tê loại kẹo mạch nha mà cậu bé thích nhất.
Hai đứa trẻ đều rất vui vẻ, hồ hởi chào đón bà ngoại đến chơi. Tê Tê còn quá nhỏ nên chưa hiểu rõ, nhưng Nhân Nhân đã hiểu chuyện, biết bà ngoại chính là mẹ của mẹ mình.
Cậu bé dẫn em trai lên núi hái mấy trái táo tươi rói, định mang về mời bà ngoại thưởng thức, còn Mẹ Tô thì ở nhà trò chuyện riêng với con gái.
"Hiện tại con có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?" Mẹ Tô hỏi, ánh mắt ân cần.
Kỳ thực, bà cũng chỉ hỏi thăm vậy thôi. Con gái bà là người có phúc, sao có thể không thoải mái được cơ chứ? Lại còn chẳng phải làm việc nặng nhọc. Không như những cô gái khác, dù bụng có lớn đến đâu cũng không được lười biếng mà vẫn phải quần quật làm việc. Muốn nghỉ ngơi ư? Trừ phi không muốn nhận phần lương thực của mình.
Bởi vậy, thông thường khi mang thai, mọi người vẫn sẽ làm việc cho đến tận lúc sinh nở mới thôi. Có vài cặp vợ chồng trẻ tuổi không có kinh nghiệm, không biết mình đã mang thai mà vẫn làm việc nặng nhọc nên bị sảy thai, đến lần thứ hai mới bắt đầu chú ý hơn.
Mang thai mười tháng, sinh xong nghỉ ngơi mấy ngày đã phải xuống giường làm việc tiếp rồi. Cũng chính vì lẽ đó mà sức khỏe của những người già cùng thế hệ với bà hiện giờ chẳng được tốt chút nào.
Tuy nhiên, hai ngày gần đây, bà cảm thấy cơ thể mình khỏe mạnh hơn nhiều. Con gái bà đưa cho bà mấy gói thuốc kia, mới uống có một gói mà đã thấy thật sự hiệu nghiệm.
Tô Đan Hồng không biết mẹ đang nghĩ gì, cô mỉm cười nói: "Con thấy thoải mái lắm mẹ ạ, ăn uống gì cũng ngon miệng." Hiện tại, cô có thể ăn hai quả táo một ngày, những thứ khác cũng ăn được rất nhiều. Cô còn đang mong nuôi con gái trong bụng đến khi trắng trẻo, mập mạp nữa cơ.
"Bụng nhọn thế này, đã tháng này rồi mà vẫn chưa lộ rõ, tám chín phần mười là con trai rồi." Mẹ Tô nói, khóe môi ẩn hiện ý cười đắc thắng.
Đứa con gái này của bà quả nhiên là có bản lĩnh. Đã sinh cho nhà họ Quý hai đứa cháu trai rồi, giờ bụng lại thêm một đứa nữa, vậy là ba đứa rồi. So với tổng số con của các anh em trai khác của Kiến Quân cũng nhiều hơn hẳn. Một mình cô ấy đã hơn cả bao nhiêu người khác.
Nói đi thì cũng phải nói lại, là một người mẹ, Mẹ Tô cũng có suy nghĩ như vậy.
Nhưng Tô Đan Hồng nghe vậy thì ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: "Không phải đâu mẹ, con cảm thấy trong bụng con là con gái mà, con còn mơ thấy rồi nữa."
"Mơ thấy sao?" Mẹ Tô nghe vậy thì nhíu mày, bà nhìn bụng cô rồi phán chắc nịch: "Con mơ không chuẩn đâu. Mới mấy tháng mà bụng đã nhọn như vậy thì phải là một thằng nhóc chứ."
Tô Đan Hồng không nói với mẹ, cô đã tính toán hết rồi. Nếu đây là con gái thì sau này cô sẽ không sinh nữa, hai trai một gái là vừa đẹp.
Nếu là con trai thì cô sẽ sinh thêm.
"Chú Lý là do mẹ giới thiệu sao?" Tô Đan Hồng chuyển đề tài hỏi.
"Là cha vợ của An Bang. Trước kia cuộc sống của An Bang và Lai Đệ nghèo đến nỗi cháo cũng không có mà uống, chính là bên nhà mẹ của con bé đã giúp đỡ đấy. Cho nên mẹ thấy họ cũng là người tốt, mới bảo Lai Đệ gọi ông ấy tới." Mẹ Tô giải thích.
Theo quan niệm của bà, việc nhà gái đã gả con đi sống nghèo khổ mà vẫn ra tay giúp đỡ, không hề thờ ơ bỏ mặc, thì chứng tỏ nhà đó là người tốt.
Trước đó, mẹ của Tô An Bang không hề cho con một chút gì. Đương nhiên mấy năm nay gia đình nào cũng không dễ dàng, nhưng mà cho dù không dễ dàng đi chăng nữa thì cũng không thể để con trai và con dâu phải trải qua cuộc sống như vậy được. Bà thế mà còn biết lúc đó mẹ Tô An Bang vẫn có thịt để ăn đấy!
Đương nhiên đây chỉ là những lời bà nghe nói, bà không nói những chuyện này trước mặt Lý Lai Đệ. Bà trước giờ không thích nói những chuyện như vậy.
Lý Lai Đệ thì không nói gì, nhưng rõ ràng Tô An Bang có vẻ không hài lòng với mẹ mình. Hiện tại thì đỡ hơn nhiều, anh ấy cũng không còn gửi tiền hay ghé thăm vào dịp lễ Tết nữa, mẹ con ruột thịt mà lại cứ như kẻ thù không đội trời chung. Đương nhiên, mẹ anh ấy từ trước đến nay vẫn thiên vị con cả hơn, vì khi sinh Tô An Bang bà đã gặp khó khăn, nên bà luôn tin rằng anh ấy khắc mình.
Mẹ Tô cũng chỉ tâm sự vài câu với con gái, chứ chẳng nói với ai khác.
Tô Đan Hồng nghe vậy chỉ lắc đầu, không nói gì.
"Con cứ yên tâm, ông ấy là người đàng hoàng tử tế, nếu không thì Lai Đệ đã chẳng dám tiến cử ông ấy rồi." Mẹ Tô trấn an.
Dù sao thì Tô An Bang vẫn còn làm việc ở đây, nếu cha vợ anh mà bị đuổi việc thì anh ấy còn mặt mũi nào nữa chứ. Cuộc sống vốn đã vất vả, giờ mới ổn định được chút lại có nguy cơ tan biến.
Trong lòng Lý Lai Đệ cũng hiểu rõ điều này.
Tô Đan Hồng không hề hoài nghi chuyện này, chồng cô vốn là người vô cùng hào phóng, tiền lương cũng không thấp hơn so với các công việc ở Thành phố Đại học, vậy thì ai mà chẳng muốn làm việc chăm chỉ cơ chứ? Mẹ Tô tới chơi nhà, không nghi ngờ gì, bà đã nhận được sự chào đón vô cùng nồng nhiệt từ ba cha con.
Nhân Nhân và Tề Tê lên núi hái trái cây tươi rói về cho bà ngoại ăn, Quý Kiến Quân thì đi ra hồ nước mò về nào cá tươi nào tôm. Mẹ Tô ăn uống rất vui vẻ.
Mãi đến chạng vạng tối bà mới rời đi, vẫn là Quý Kiến Quân đưa về. Trên đường, anh nói với mẹ vợ: "Hiếm khi mẹ mới ghé chơi được một chuyến, sao mẹ không ở lại hai ba ngày, sáng đi tối về làm gì cho mất công thế này ạ?"
"Không sao đâu con rể, đợi Đan Hồng ở cữ thì mẹ sẽ qua chăm sóc con bé." Mẹ Tô cười nói.
"Dạ được." Quý Kiến Quân gật đầu.
"Mẹ thấy trong bụng của Đan Hồng chắc chắn đến tám chín phần mười là con trai rồi đấy." Mẹ Tô còn nói thêm.
"Nếu là con gái thì tốt." Quý Kiến Quân cũng muốn con gái. Con trai anh cũng thích chứ, nhưng không phải đã có hai cậu nhóc rồi sao? Anh vẫn chưa có con gái mà. "Làm gì có ai ngại có nhiều con trai cơ chứ, mấy ngọn núi kia chẳng phải lúc đó sẽ có người kế thừa hết sao? Con gái thì không thể nối dõi, vẫn nên sinh nhiều con trai hơn." Mẹ Tô nói.
"Con trai con gái đều tốt cả." Quý Kiến Quân nói. Mẹ Tô cười, thấy anh thích con gái thì trong lòng bà cũng xúc động mà cảm thán. Bà không khỏi cảm thán về tầm nhìn của ông cụ nhà mình, người vừa gặp Kiến Quân một lát đã kiên quyết không gả con gái cho nhà đồ tể họ Lý, mà nhất quyết gả cho nhà ông Quý.
Nhìn hiện tại xem, giờ cuộc sống trôi qua tốt đẹp đến nhường nào chứ?
Quý Kiến Quân đương nhiên không hề hay biết suýt chút nữa mẹ vợ đã không gả vợ cho anh. Sau khi đưa bà đến nhà, anh lái xe trở về, đi thẳng đến khu phơi lương thực của thôn.
Cha của Lai Đệ đang thu dọn số đậu nành đã phơi nắng hôm nay. Quý Kiến Quân nhìn rồi nói: "Cái này vẫn cần phơi thêm hai ngày nữa là được." Hiện tại, trời rất nóng, mặt trời lớn, tính cả hôm nay thì phơi hai ngày là được rồi.
"Hai ngày thì chưa đủ đâu, phải ba ngày lận. Cứ để vậy bao lâu cũng không sợ hỏng." Cha Lai Đệ nói như vậy.
Ông mới tới đây làm việc hôm nay, Quý Kiến Quân sắp xếp cho ông đi tưới nước với Quý Quang Tông và Thái Triển Quốc xong thì đi thu hoạch. Ba người làm việc rất nhanh nhẹn, hôm nay đã thu hoạch được không ít đậu nành. Cha Lai Đệ làm việc rõ ràng là rất có kinh nghiệm, Quý Quang Tông và Thái Triển Quốc đều vui vẻ nghe theo ông.
Quý Kiến Quân gật đầu tán thành, cha Lai Đệ không nhịn được nắm một nhúm hạt đậu, nói: "Hạt đậu này là loại nào vậy, sao lại phát triển tốt như vậy?"
"Nếu không phải dùng loại hạt này, thì ba mươi mẫu đất kia cũng không thể tốt tươi đến vậy. Mấy cây ngô kia cũng thế, trái nào trái nấy đều mẩy hạt."