Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 268

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Cho nên ngày ngày, nếu có việc gì cần làm, ông ấy cũng không cần Quý Kiến Quân phải nhắc nhở, tự mình vẫn có thể làm đâu ra đấy.

Tô An Bang cũng cố ý ghé thăm cha, thấy ông mấy ngày không gặp mà tinh thần đã tốt hơn nhiều, trong lòng anh cũng mừng thầm.

"Đồ ăn bên nhà chủ tịch Quý quả thật rất ngon, anh thấy cha ở đó có mấy ngày mà tinh thần đã cải thiện không ít." Tô An Bang về nhà liền kể cho vợ nghe.

Lý Lai Đệ nghe xong cũng mừng ra mặt, cười nói: "Em nghe nói hoàn cảnh bên đó rất tốt, cha ở bên ấy thì còn gì bằng chứ." Tô An Bang gật gù.

Lý Lai Đệ hơi do dự một chút, rồi nói: "Chiều nay mẹ anh vừa mới đến đây."

"Có phải lại đến đòi tiền nữa không?" Tô An Bang nghe vậy, lạnh nhạt hỏi.

"Anh yên tâm, em không đưa." Lý Lai Đệ đáp.

Tô An Bang gật đầu, ôm con gái vào lòng, nói: "Anh kiếm tiền là muốn để dành xây nhà, lo cho con gái có thật nhiều của hồi môn. Bà ấy không đói c.h.ế.t là được rồi, chuyện khác anh không bận tâm."

Anh vẫn nhớ như in, từ bé cho đến khi xảy ra chuyện kia, mọi tình cảm coi như chấm dứt. Về sau lấy vợ, anh thật sự không có tiền, đến miếng cơm cũng chẳng có mà ăn. Anh đành phải về nhà mẹ xin ít lương thực, nhưng bà ta đã mắng anh không tiếc lời, cuối cùng vẫn không cho lấy một hạt gạo. Vẫn là thím năm của anh không đành lòng, cho anh một túi bột mì. Hơn nữa, công việc hiện tại của anh cũng là do thím năm giới thiệu. Lúc nhà anh còn khó khăn, thím ấy thỉnh thoảng sẽ mang vài quả trứng gà sang cho. Vợ anh lúc mang thai đều nhờ vào trứng gà từ bên mẹ vợ gửi sang, hoặc đôi khi là của thím năm đưa tới. Mẹ ruột anh khi đó vẫn đang ăn thịt, vậy mà đến một hạt gạo cũng đừng nghĩ sẽ có được.

Khi con gái anh ra đời, bé gầy teo như một con khỉ con, anh nhìn mà đau xót. Vóc dáng yếu ớt như vậy, chẳng phải vì trong thai kỳ vợ anh không được tẩm bổ đúng mức sao?

May mắn là lúc đó chị Đan Hồng đã mang gà, lại thêm không ít trứng đến. Vợ anh ở cữ mới có đủ đồ ăn bồi bổ, sữa dồi dào, nhờ vậy mới nuôi lớn được con gái.

Hiện tại, cuộc sống gia đình anh đã khá hơn nhiều. Chỉ cần anh chăm chỉ làm việc, với số tiền lương mỗi tháng này cũng có thể tiết kiệm được một khoản kha khá.

Bây giờ thấy gia đình anh đã sống tốt hơn một chút thì lại đến đòi tiền? Đâu có chuyện dễ dàng đến thế! Đúng là tình hình đã khá hơn nhiều, nhưng mà bây giờ một tháng vợ anh cũng không dám ăn mấy lần thịt. Mỗi lần mua về một cân hay nửa cân đều để anh ăn, cô ấy bảo không ăn, đến khi anh phải tự tay đút vào miệng cô ấy mới chịu ăn. Tại sao phải tiết kiệm đến vậy? Chính là vì sợ lại nghèo khổ như trước kia!

Cái cuộc sống đến nước cháo cũng không có mà uống, vợ anh đã nếm trải đủ nên sợ hãi. Cho nên dù hiện tại có thu nhập ổn định, trong nhà cũng có hơn ba trăm đồng, gần bốn trăm đồng tiền tiết kiệm, cô ấy cũng không nỡ tiêu một đồng nào, đều để dành hết! Vậy mà mẹ anh lại đến đòi tiền, bà ấy cũng chưa già, anh không nghĩ rằng bây giờ mình phải chu cấp cho bà ấy. Chờ bà ấy già đi rồi tính sau!

Nhưng sau khi dỗ dành con gái một hồi, Tô An Bang vẫn phải về bên đó một chuyến, cãi nhau một trận với anh cả, làm cho mẹ ruột anh tức đến tím mặt.

Nhưng Tô An Bang chẳng hề bận tâm. Một trận cãi vã này mà đổi lấy sự yên bình cho gia đình nhỏ của mình, thì coi như cũng đáng. Ngày hôm sau, trời đã sang tháng Mười, tiết trời vào thu. Bụng của Tô Đan Hồng đã được năm tháng, nhô lên thấy rõ.

Vì ngoài việc ăn uống, trong nhà cô vốn chẳng có việc gì phải làm, nên suốt ngày cô lại mua đồ ăn về. Ăn xong thì cô dẫn hai đứa nhỏ đi tản bộ, rồi tưới nước linh tuyền.

Ăn uống đủ chất, lại siêng năng vận động nên khí sắc cô rất tốt.

Tô Đan Hồng định làm món canh sườn heo củ sen, nên sáng sớm Quý Kiến Quân đã vội đi chợ. Anh mua bốn dẻ sườn heo cùng một miếng ba chỉ lớn tươi rói.

"May mà nhà mình bán thịt heo nhanh gọn." Quý Kiến Quân vừa về đã khoe.

"Giá thịt giảm chưa?" Tô Đan Hồng hỏi ngay.

"Giờ còn một đồng hai thôi." Quý Kiến Quân đáp.

"Đợi giảm thêm tí nữa, mình đi mua nhiều về làm khô heo ăn dần." Tô Đan Hồng tính toán.

Cô đã tính toán đâu ra đấy rồi. Thịt khô làm xong vừa để được lâu, lại vừa ngon. Nếu làm nhiều một chút, cô có thể mang đi bán, kiếm thêm một khoản kha khá.

Quý Kiến Quân sao lại không hiểu ý vợ mình chứ? Nghe cô nói vậy, anh cũng thấy đây là một ý tưởng hay, liền gật đầu tán thành.

Trong thôn, nhiều nhà cũng đã bắt đầu g.i.ế.c heo. Bởi vì nghe Quý Kiến Quân nói năm nay giá thịt heo có thể giảm mạnh, mọi người đều nóng lòng. Mới có ngần này thời gian mà giá đã tụt dốc thê thảm rồi, chẳng lẽ đợi đến Tết lại còn rẻ hơn nữa sao?

Không chỉ người trong thôn rục rịch g.i.ế.c heo, ngay cả anh hai của Vân Lệ Lệ ở thành phố Giang Thủy cũng đã bắt đầu bán bớt. Lòng anh ta cũng đang thấp thỏm không yên.

Nếu bây giờ bán đi, anh ta có thể thu hồi vốn và kiếm lời được một hai chục đồng. Nhưng bỏ ra nhiều công sức thế, mà lời lãi chỉ vỏn vẹn từng ấy thôi sao?

Nhất thời, anh hai nhà họ Vân có chút không chấp nhận được thực tế này.

Trước đây, anh cả nhà họ Vân g.i.ế.c heo, bán ra còn kiếm được ít nhất một trăm đồng tiền lời. Trong khi anh ta bây giờ mới chỉ hòa vốn.

Hơn nữa, hiện tại anh cả còn kiếm được một công việc khác, lương tháng bốn mươi đồng. Chỉ sau hai ba tháng, anh ấy đã có một khoản kha khá.

Còn anh ta thì...

"Hay là anh đi hỏi thăm em gái anh thử xem sao?" Chị dâu hai nhà họ Vân lên tiếng gợi ý.

"Trước đây chúng ta đã đối xử với Vân Vân tệ như thế, mà nó vẫn gọi điện về dặn dò mấy bận. Giờ lại mặt dày đi làm phiền con bé à? Anh không đi đâu." Anh hai nhà họ Vân nói, giọng có chút ái ngại.

"Dù gì cũng là anh em trong nhà, sao phải chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhặt đó? Căn nhà con bé mua được trước đây cũng nhờ vào năm trăm đồng của chúng ta mà, nếu không thì nó với Quý Kiến Văn làm sao mua nổi?" Chị dâu hai nhà họ Vân vẫn khăng khăng. "Chuyện tiền nong đó em đừng nhắc lại nữa, dù gì con bé cũng trả đủ rồi!" Anh hai nhà họ Vân gắt gỏng, vẻ mặt không vui.

"Nếu anh không đi, vậy thì em đi." Chị dâu hai nhà họ Vân nói rành rọt. Rõ ràng anh hai nhà họ Vân cũng muốn nhờ vả, nhưng vì sĩ diện mà không chịu mở lời gặp cô ta.

Chị dâu hai nhà họ Vân liền đến tìm Vân Lệ Lệ. May mắn là cuối tuần, cô không phải đi dạy.

Thực ra, Vân Lệ Lệ có ấn tượng về người chị dâu hai này còn tệ hơn cả chị dâu cả. Mỗi lần về nhà, cô đều phải nhìn sắc mặt chị ta. Hơn nữa, chị ta cũng chẳng hề kính trọng bố mẹ cô.

Nhưng dù sao thì đây cũng là chị dâu của mình, nên Vân Lệ Lệ vẫn giữ thái độ khách sáo. "Đây là mợ hai của con." Vân Lệ Lệ giới thiệu với Yên Nhi.

Yên Nhi liền chào một tiếng "Mợ hai". Chị dâu hai nhà họ Vân khen con bé vài câu xã giao. Yên Nhi chỉ liếc nhìn bà ta một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 268