“Đã từng ly hôn sao?” Quý Mẫu Đan kinh ngạc hỏi.
Đúng là bây giờ có thể ly hôn, nhưng mà danh phận ly hôn lúc này vẫn còn rất nhạy cảm!
“Người như vậy, Quý Vân Vân làm sao có thể để mắt tới chứ?” Quý Mẫu Đan khó hiểu hỏi.
“Ai mà biết được cô ta nghĩ gì.” Phùng Phương Phương châm biếm.
Một gã đàn ông đã ly hôn, hơn nữa lý do là bởi vì có quan hệ ngoài luồng, bị vợ phát hiện. Mà vợ anh ta vốn là người nóng tính nên đã quyết định ly hôn ngay lập tức. Chỉ là không ngờ rằng, Quý Vân Vân đi đến nhà xưởng làm việc, chưa được bao lâu thì cô ta và gã đàn ông đó đã qua lại với nhau.
“Vậy thì cũng tốt. Em đã thấy cô ta chẳng xứng đáng với Lý Trí từ lâu rồi.” Quý Mẫu Đan nói.
"Lần trước mẹ Lý Trí ngã bệnh, cô ta còn chẳng thèm về thăm một lần. Đúng là không giống con dâu chút nào, mà cứ như thể bà nội của người ta vậy, kiêu căng đến mức không ai chịu nổi. Dù sao thì nhà họ Lý cũng danh giá, cô ta may mắn mới được gả vào đó. Ai dè, cuối cùng lại không có phúc phận để ở lại, đành phải cuốn gói ra đi." Phùng Phương Phương lắc đầu nói.
Cứ hễ nhắc đến Quý Vân Vân, hai người họ lại như tìm thấy tri kỷ. Chẳng ai nể nang gì, bởi cái tính cách công chúa đỏng đảnh của cô ta đã khiến họ chướng mắt từ lâu rồi!
"Thế còn gã đàn ông kia, nhà cửa anh ta thế nào rồi?" Quý Mẫu Đan tò mò hỏi.
"Nghe nói gã ta có một đứa con trai, nhưng mẹ đứa nhỏ đã giành quyền nuôi dưỡng, không cho ở cùng anh ta. Mà gia cảnh nhà gã cũng chỉ thuộc loại bình thường, hơn nữa còn đang đi làm thuê cho người ta. Nếu Quý Vân Vân không chịu đi làm mà cứ đòi gã ta nuôi, thì xác suất cao là không có cửa đâu." Phùng Phương Phương chêm vào.
Cô ta đã cất công tìm hiểu rất kỹ rồi.
Hơn nữa, đâu phải đàn ông nào cũng hiền lành, tốt tính như Lý Trí. Anh ấy đã chấp nhận cho cô ta ngồi mát ăn bát vàng, thậm chí còn chiều chuộng đến mức cô ta cứ nghĩ mình là bà hoàng.
Nhưng gã đàn ông kia thì khác xa. Theo như cô ta nghe ngóng được, vợ trước của gã cũng vì thói trăng hoa, thường xuyên ra ngoài vui đùa với những cô gái khác. Dù đã ba bốn lần làm ầm ĩ nhưng gã vẫn chứng nào tật nấy, chẳng thay đổi gì. Thế nên cô vợ mới quyết định ly hôn và mang con đi. "Vậy là những ngày tháng tới, e rằng cô ta sẽ phải nếm mùi đau khổ rồi." Quý Mẫu Đan cười khoái chí. Tính tình bệnh công chúa của Quý Vân Vân thì ai cũng rõ. Giờ lại dây dưa với gã đàn ông đó, chẳng biết cuộc sống sau này của cô ta sẽ ra sao nữa.
Nhớ lại trước đây, khi cô ta gả được cho Lý Trí, cả Quý Mẫu Đan lẫn Phùng Phương Phương đều phải bĩu môi thừa nhận cô ta đúng là số đỏ. Lý Trí chứ ai, là một trong những lứa sinh viên đại học đầu tiên, rất nổi tiếng. Thời ấy, sinh viên đại học hiếm hoi như thể gấu trúc vậy.
Sau này, anh ấy còn được điều về thị trấn dạy các lớp chuyên, tuổi đời còn trẻ nhưng đã có công việc ổn định, thu nhập rủng rỉnh, chẳng cần phải lo nghĩ đến chuyện tiền bạc.
Với sự nghiệp vững vàng như thế, ngày thường anh ấy lại biết cách chi tiêu tiết kiệm, nên tích lũy được không ít. Chưa kể, nghỉ phép vẫn có lương, mỗi tuần được nghỉ hai ngày, chỉ làm việc năm ngày, về già lại có lương hưu. Còn gì tuyệt vời hơn thế này nữa? Gả được cho một người đàn ông như vậy, dù Quý Mẫu Đan và Phùng Phương Phương có ganh tỵ đến mấy cũng đành phải tâm phục khẩu phục.
Ai mà ngờ, mới được hai năm đã ly hôn cái rụp.
Nói xong, hai người lại phá lên cười. Rốt cuộc thì số phận cô ta cũng chẳng thoát được, dù đã có con cái đề huề, nhưng vẫn không ngăn được cái thói hư tật xấu, nhất quyết đòi ly hôn cho bằng được.
Cả hai không ngừng m.ổ x.ẻ và phê phán Quý Vân Vân, còn Tô Đan Hồng và Vân Lệ Lệ thì chỉ im lặng lắng nghe. Tô Đan Hồng cũng chẳng có chút ấn tượng tốt nào về Quý Vân Vân, giống hệt hai người kia. Riêng Vân Lệ Lệ thì đã sợ đến ngây người, câm nín luôn rồi.
Cô ta chỉ mới vừa biết được, Quý Vân Vân đã qua lại với người đàn ông kia, mà người đó còn từng ly hôn! Cô ta tự hỏi không biết Quý Vân Vân có phải bị mù rồi không, trước đó còn bày đặt chê bai Lý Trí, vậy mà bây giờ lại đi theo một tên đàn ông đã có một đời vợ, trước đó còn mang tiếng xấu. Làm sao cô ta có thể chắc chắn được, sau này người đàn ông kia sẽ không ra ngoài làm chuyện không đứng đắn nữa, đến lúc đó Quý Vân Vân sẽ phải chịu đựng thế nào đây?
Sau khi cuộc họp mặt kết thúc, ai nấy đều ôm con mình trở về nhà. Vân Lệ Lệ cũng đi cùng Quý Kiến Văn để nói chuyện này. Không thể nào không nói, bởi vì Quý Vân Vân sẽ đến sống ở thành phố Giang Thủy, hơn nữa cô ta cũng biết khu chung cư mà họ đang ở. Sau này nếu có chuyện gì xảy ra, chẳng phải Quý Vân Vân sẽ tìm đến nhà họ sao?
“Cho dù cô ta có thế nào đi chăng nữa, thì bây giờ cũng không liên quan đến chúng ta nữa rồi." Quý Kiến Văn cũng lười quan tâm.
Đối với người em gái này, anh ta cũng chẳng còn ôm chút hy vọng nào.
"Với lại chuyện bây giờ cũng đã rồi, còn có gì để nói nữa đâu?" Quý Kiến Văn nói thêm.
Vân Lệ Lệ thở dài thườn thượt. Hiện tại mọi chuyện đã dứt khoát như vậy thì cũng không còn gì để bàn cãi, cho dù có hối hận thì cũng không thay đổi được gì.
Mùng một Tết, Lý Trí bế Viện Viện đến đây chúc Tết. Đừng nhìn thấy Viện Viện còn nhỏ, nhưng cô bé vẫn nhớ rõ Tô Đan Hồng, cho nên vừa nhìn thấy Tô Đan Hồng, cô bé đã vội đưa hai tay nhỏ xíu của mình về phía cô. Trong đôi mắt đơn thuần ấy ẩn chứa vẻ nôn nóng, vội vã muốn được ôm.
Tô Đan Hồng mỉm cười xoa xoa khuôn mặt đáng yêu của cô bé, rồi bảo Quý Kiến Quân ôm Viện Viện. Hiện tại cô cũng đã mang thai lớn hơn một chút rồi, nên cũng gặp chút khó khăn khi bế cô bé. Cô pha một bình sữa cho Viện Viện uống, có lẽ đã lâu cô bé không được uống sữa có mùi vị quen thuộc này, cho nên rất thích. Ngay cả khi được Quý Kiến Quân bế, Viện Viện cũng không hề quấy khóc hay vùng vẫy.
Nhân Nhân và Te Te đều nhận được tiền lì xì, và tất nhiên Tô Đan Hồng cũng lì xì cho Viện Viện. Lý Trí ở lại ăn cơm trưa, ăn xong rồi mới ôm Viện Viện đã ngủ say đi về.
Anh ấy bây giờ chỉ có thể đợi cho hết Tết Nguyên tiêu mới có thể trở về trường học.
Vào mùng hai Tết, Quý Kiến Quân cùng Tô Đan Hồng dẫn theo Nhân Nhân và Te Te đi đến nhà mẹ Tô để chúc Tết.
Mẹ Tô đã đợi bọn họ từ sáng sớm. Chị dâu cả Tô và Tô Tiến Quân cũng không về nhà mẹ ruột của chị ấy. Không chỉ có bọn họ, mà chị dâu thứ Tô và Tô Tiến Đảng cũng trở về đây.
Cũng không còn cách nào khác, vì cứ đứng giữa việc không biết nên về nhà người nào trước. Dù đi hay không thì cũng sẽ mang theo phiền phức, cho nên họ quyết định gửi quà về bên kia, còn người thì về bên đây.
Chị dâu cả Tô thì đang phiền muộn về chuyện nhà mẹ ruột muốn mượn tiền. Cô ta khó khăn lắm mới tiết kiệm được một ít tiền, có thể chịu cho mượn mới là chuyện lạ đời.
Chị dâu thứ Tô thì cũng buồn phiền vì nhà mẹ ruột bên đó cứ muốn đưa người vào làm trong cửa hàng của cô ấy. Dương Đại Nha ở cửa hàng đó làm việc rất tốt, mà cô ấy cũng không thiếu người, cô ấy đâu có cần phải nhận thêm người không phù hợp?
Nhưng nhà mẹ ruột của chị dâu, lại yêu cầu cô ấy đuổi Đại Nha. Sao có thể được chứ?
Cho nên cả hai đều không về nhà mẹ ruột.
Bởi vì năm nay hai gia đình đã buôn bán kiếm được không ít lợi nhuận, trong nhà có điều kiện nên cũng thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa quanh năm suốt tháng cũng không gặp nhau mấy lần, bây giờ ở chung thì cũng có chút hòa thuận.
Nhân Nhân và Te Te còn có Thạch Đầu cùng nhau chơi đùa. Ngoài ra còn có thêm đứa nhỏ của chị dâu cả Tô nữa, tất cả đều đi ra ngoài sân chơi với nhau.
Chị dâu cả Tô nhắc đến chuyện mình dự tính sẽ xây nhà lầu. "Xây nhà ư?" Tô Đan Hồng khẽ mỉm cười: "Vậy anh cả và chị dâu đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền rồi ạ?"
"Cũng không nhiều nhặn gì, chỉ hơn tám trăm tệ thôi." Chị dâu cả Tô cười toe toét, tỏ vẻ khá mãn nguyện với khoản tiền đó.
"Hơn tám trăm tệ cũng không ít, nhưng số tiền này không đủ để xây một căn nhà lầu đâu. Muốn xây nhà lầu phải đến bảy, tám vạn tệ lận, bằng không thì đừng hòng nghĩ đến." Chị dâu thứ Tô thẳng thắn nói.
"Bảy, tám vạn tệ? Đắt đến thế cơ à?" Chị dâu cả Tô giật mình hỏi.
"Đấy mới chỉ là nhà hai tầng thôi, nếu là nhà ba tầng thì lại càng tốn kém hơn nhiều." Chị dâu thứ Tô giải thích.
Nghe vậy, chị dâu cả Tô quay sang Tô Đan Hồng, bắt đầu thăm dò: "Vậy em trai và em dâu à, hai đứa có thể bỏ ra thêm chút tiền không? Dù sao cũng là người trong nhà mà."