Tất nhiên, giá cả các mặt hàng khác cũng đều tăng lên.
Ở nông thôn thì còn đỡ, quanh năm vất vả, có lãng phí chút lương thực cũng chẳng đáng là bao, vì đó đều là sản vật do nhà mình làm ra. Còn những hộ phải mua thức ăn gia súc, năm nay thật sự thua lỗ thảm hại.
Chẳng ai ngờ giá thịt heo năm ngoái còn cao ngất ngưỡng mà năm nay lại giảm sâu đến thê thảm như vậy.
Vài gia đình trong thôn khóc không ra nước mắt, nhưng những người đã sớm làm thịt heo theo lời Quý Kiến Quân thì lại thở phào nhẹ nhõm. May mà lúc đó họ đã quyết đoán nghe theo, nếu không thì trong số những người đang khóc than kia, hẳn cũng sẽ có phần của họ.
Tô Đan Hồng coi như thắng lớn trong lần này, phía nhà sau còn treo đầy thịt khô, kín cả sân sau.
Hai anh em Nhân Nhân và Tề Tề mỗi buổi sáng đều phải ra ngó nghiêng vài lượt, rồi háo hức tự hỏi, không biết thịt khô rốt cuộc sẽ ngon đến mức nào đây? Ngửi mùi bây giờ, chúng thấy chẳng hề dễ chịu, nhưng chẳng thể so bì với lời người lớn nói là "ngon". Cứ hễ người lớn nói ăn ngon, trong suy nghĩ của chúng sẽ tự động chuyển hóa từ không ngon thành ngon lành. Đây chính là nét thần kỳ của tuổi thơ, thật dễ đánh lừa.
Có điều, chờ đến năm, sáu tuổi lớn hơn rồi, lúc đó chúng sẽ tinh quái như quỷ, muốn lừa cũng khó lòng mà lừa được nữa. Nên chỉ có thể đánh lừa được lúc này thôi.
Khi thịt đã khô hoàn toàn, Tô Đan Hồng đích thân lấy một khối mang đi chưng. Sau khi chưng xong, cô cắt thành miếng vừa ăn, rồi xào cùng dưa muối. Cả nhà ba cha con ăn một cách đặc biệt ngon miệng, thỏa mãn không thôi. Tô Đan Hồng cũng nếm mấy miếng, mùi vị hơi đậm đà, cô thích nhưng không dám ăn quá nhiều. "Nếu cảm thấy ngon miệng, chúng ta có thể mang một ít sang thành phố Đại Học bán thử." Tô Đan Hồng đề nghị.
"Được chứ!" Quý Kiến Quân cảm thấy việc kinh doanh thịt khô này nhất định sẽ rất triển vọng, vậy nên ngay ngày hôm sau đã nhờ Hứa Hà San chuyển qua một ít để thăm dò thị trường. Nếu phản hồi tốt thì sẽ gửi thêm, trong nhà vẫn còn treo rất nhiều. Nhưng nằm ngoài dự liệu của Quý Kiến Quân, dù giá thịt heo bên ngoài vẫn rất bình thường, nhưng thịt khô của nhà anh lại vô cùng được săn đón.
Vậy nên, họ chỉ giữ lại một ít để tự ăn, còn phần lớn thì Tô Đan Hồng đều mang sang thành phố Đại Học.
Cha Quý và mẹ Quý cũng cực kỳ thích món này, Tô Đan Hồng bảo Quý Kiến Quân mang thêm mười mấy cân lên núi treo lên, khi nào muốn ăn thì chỉ cần lấy một miếng mang chưng là được.
Bên Vân Lệ Lệ cũng được chia một ít, chừng mười cân để cô ấy đợi qua Tết rồi mang đi. Còn Phùng Phương Phương, Quý Mẫu Đan thì mỗi người được ba đến năm cân. Những người làm thuê khác thì không tính vào phần quà Tết này, đến lúc đó chỉ cần cắt cho họ hai cân thịt heo tươi là được.
Đừng nghĩ giá thịt heo hiện tại rẻ, có vẻ hời, nhưng một cân cũng đã ngót nghét tám hào rồi. Nên mọi người muốn mua một hai cân cũng phải cân nhắc kỹ, đặc biệt là các gia đình có điều kiện kinh tế không mấy dư dả.
Về phần mẹ Tô thì cũng được biếu không ít, để bà có thể để dành ăn dần. Lần này Quý Kiến Quân từ Bắc Kinh trở về còn đặc biệt mua cho bà một đôi bông tai vàng làm quà.
Đó cũng là cách anh muốn cảm ơn cha mẹ vợ đã giúp anh chăm sóc vợ suốt hơn mười ngày qua. Hôm nay, Lý Trí đã qua đón Viện Viện về. Con bé khóc lớn một trận, nhưng tình cha con m.á.u mủ, sau khi được Lý Trí dỗ dành hồi lâu thì cô bé cũng dần dần nín khóc, rồi được bố mình đưa về nhà.
Tô Đan Hồng kể: "Em nghe nói bên nhà mẹ cậu ấy lại đang gấp rút sắp xếp cho cậu ấy một cuộc hôn nhân mới, nhưng cậu ấy đã thẳng thừng từ chối rồi." Chuyện này cô nghe được từ Vương Hồng Hoa trong thôn. "Hiện tại Viện Viện còn bé quá." Quý Kiến Quân cau mày nhận xét. Anh cảm thấy bác gái Lý cũng quá nôn nóng, đứa trẻ bé bỏng như vậy đã muốn để mẹ kế vào nhà rồi. "Sắp xếp thì cứ sắp xếp thế thôi, nhưng cậu ấy còn chưa cưới mà. Hơn nữa, em thấy ý của Lý Trí là, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không mảy may động lòng về chuyện này đâu." Tô Đan Hồng nói. Quý Vân Vân đúng là hại người quá nặng, biến một người thanh niên tốt như vậy thành ra cái dạng này.
"Dù sao cũng phải chờ Viện Viện lớn thêm một chút nữa rồi hẵng tính toán." Quý Kiến Quân lên tiếng, giọng trầm tĩnh.
Anh rất đồng tình với Lý Trí, nhưng cũng không tán thành việc anh ấy vội vàng tái hôn như vậy. Tô Đan Hồng không nói gì thêm, dù sao cũng là chuyện riêng của người ta, cô chỉ thuận miệng nhắc đến mà thôi. Tháng Chạp trời dù sao cũng còn khá lạnh. Đúng đêm 25, tuyết bắt đầu rơi lất phất, hai anh em Nhân Nhân và Tê Tê còn đặc biệt chạy ra ngoài chơi một phen. Tô Đan Hồng xoa kem dưỡng ẩm và dầu ấm cho hai đứa xong thì cũng kệ bọn chúng, dù sao đã có bố bọn chúng trông chừng rồi.
Tuyết cứ rơi lất phất mấy ngày liền, khiến trời đất đều khoác lên mình một lớp áo tuyết lạnh trắng xóa. Quý Kiến Quân còn dẫn theo hai đứa nhỏ lên núi bắt chim sẻ. Bắt được vài con, khi trở về, hai đứa bé rạng rỡ hẳn lên vì vui.
Chơi thật vui mấy ngày, đến tối hai anh em ngủ mê man, khóe môi vẫn vương vấn ý cười.
Đúng ngày 28, Quý Kiến Quân bắt đầu phát hàng Tết. Anh trực tiếp mang thịt heo tươi, xương sườn, thịt heo xay... đều phân phát hết, khiến công nhân dưới quyền ai nấy cũng đều hớn hở ra mặt.
Với phần hàng Tết hào phóng mà ông chủ đã chuẩn bị, bọn họ thậm chí còn chẳng cần phải đi mua sắm thêm bất kỳ món đồ Tết nào. Đường đỏ, đường trắng, bánh quả hồng, rồi nào là thịt cùng trứng gà nữa chứ. Tháng ngày chuẩn bị đón Tết thật là dễ chịu và ấm áp biết bao.
Mà những người già trong thôn, ngoài những mặt hàng năm nay, còn nhận được năm mươi cân gạo và lúa mì. Ai nấy đều không ngừng cảm ơn Quý Kiến Quân.
Mỗi lần chuẩn bị quà Tết, tốn gần hai trăm đồng. Thế nhưng Quý Kiến Quân chẳng hề nhíu mày, ngược lại còn thấy vui vẻ trong lòng. Tô Đan Hồng không bận tâm lắm đến chuyện này của anh. Người đàn ông này có lúc cực kỳ tiết kiệm, nhưng cũng có lúc đặc biệt hào phóng, khí khái. Dù là mặt nào, cô vẫn rất yêu thích.
Năm sung túc này, truyền thống vẫn là sum họp tại nhà bố mẹ Quý để dùng bữa cơm đoàn viên.
Bữa cơm đoàn viên năm nay không chỉ đầy đặn và thịnh soạn hơn hẳn năm ngoái, mà không khí cũng đặc biệt ấm cúng, hài hòa.
Tô Đan Hồng mang tới bốn món, Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan cũng miễn cưỡng mang thêm bốn món khác. Mẹ Quý thì mang theo những món Vân Lệ Lệ đã cất công chuẩn bị ở nhà, khiến cả bàn ăn lớn chất đầy thức ăn.
Năm nay, thu nhập của cả hai nhà Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan đều rất khá khẩm.
Vân Lệ Lệ vì đã trả hết nợ mua nhà nên cả người toát lên vẻ hoàn toàn mới, tràn đầy sức sống. Mọi người đều gạt bỏ mọi hiềm khích trước đó, cùng nhau dùng bữa cơm đoàn viên trong không khí đầm ấm, vui vẻ lạ thường.
Sau bữa cơm đoàn viên, mọi người bắt đầu tán gẫu. Bố mẹ Quý cũng chia sẻ không ít những điều mắt thấy tai nghe ở Bắc Kinh, khiến không khí đại gia đình thêm phần ấm cúng, rộn ràng.
Không ai nhắc đến những chuyện không vui trước đây liên quan đến Quý Vân Vân.
Cứ như thể nhà bố mẹ Quý chưa từng có người này vậy.
Bọn trẻ con đứa nào cũng vui ra mặt khi mỗi đứa đều được cầm trên tay phong bao lì xì riêng của mình.
Hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc dẫn theo Yên Nhi đi mua búp bê chơi. Còn Quý Tiểu Đông thì lại kéo Nhân Nhân và Te Te cùng nhau đi đốt pháo hoa, khiến cả khu náo nhiệt hẳn lên.
Mãi cho đến hơn mười một giờ khuya, các bé đều bị giục đi ngủ trước. Bố mẹ Quý cũng mệt mỏi rã rời, lúc này mới cùng nhau cầm đèn pin, tay trong tay đi về phía căn nhà trên núi.
Bốn anh em trai ở lại cùng bốn chị em dâu.
Mấy anh em thì uống rượu và hàn huyên, còn các chị em dâu thì rôm rả buôn chuyện.
Tô Đan Hồng đi vào bếp bổ cam rồi mang ra. Đây là số cam Quý Kiến Quân mới mua về.
Các chị em dâu vừa ăn cam vừa trò chuyện rôm rả.
Phùng Phương Phương nhắc đến Quý Vân Vân: “Thím Tư này, em là người thân thiết nhất với dì út. Sau khi cô ấy rời thị trấn có tìm đến em không?” Bố mẹ Quý đã lên núi rồi, các cô gái cũng chẳng còn gì phải kiêng dè, bắt đầu buôn chuyện.
“Có tìm đến một lần.” Vân Lệ Lệ tiện miệng đáp.
“Sau đó thì không thấy nữa sao?” Phùng Phương Phương hỏi. “Sau này tôi có gặp trên đường một lần, nhưng cũng không nói chuyện.” Vân Lệ Lệ lắc đầu đáp.
“Em đừng có dễ tin người như thế. Kẻ vô ơn bội bạc như vậy thì chẳng đáng để bận tâm làm gì. Nếu không, sau này bị cô ta đeo bám thì chỉ rước thêm phiền phức vào người thôi.” Quý Mẫu Đan bĩu môi nói.
Mối quan hệ giữa họ và Quý Vân Vân vốn đã nguội lạnh. Sau chuyện lần trước, làm sao họ có thể níu kéo Quý Vân Vân ở lại ăn Tết được nữa chứ?
Tất cả thể diện của gia đình đều bị cô ta làm cho mất sạch rồi.