Cha mẹ anh không hề có ý kiến gì, bọn họ cũng vừa vặn ở đó nên cả nhà liền ăn một bữa cơm. Quý Kiến Quân nhân tiện ngỏ ý muốn nhận ông Trương làm cha nuôi.
Ông Trương cười đáp lời, lúc đó ông cụ đã đồng ý trong nụ cười, nhưng sau đó lại quay lưng đi lén lau nước mắt.
“Cha nuôi nói năm sau ông ấy về hưu, đến lúc đó anh dự định đón ông ấy đến sống ở đây với chúng ta.” Quý Kiến Quân nói: “Lúc đó vườn trái cây thứ tư của chúng ta vừa vặn thiếu người trông coi.”
Tô Đan Hồng nghe vậy, dở khóc dở cười: “Anh còn muốn bắt người lớn tuổi làm việc sao?”
“Anh thấy cha nuôi cũng thích cuộc sống ở nông thôn.” Quý Kiến Quân nói.
“Vậy sao không muốn từ chức ngay?” Tô Đan Hồng hỏi.
“Anh cũng đã hỏi vậy, cha nuôi nói hiện tại từ chức không có lợi, sẽ không lấy được tiền lương hưu.” Quý Kiến Quân đáp.
“Tiền lương hưu kia thì được bao nhiêu đồng chứ.” Tô Đan Hồng thờ ơ nói.
“Em đừng xem thường tiền lương của cha nuôi, một tháng ông ấy nhận gần tám mươi đồng đấy.” Quý Kiến Quân nói.
“Cao như thế ư?” Tô Đan Hồng kinh ngạc.
“Ừ, cha nuôi là giáo sư già của Đại học Bắc Kinh, đương nhiên là cao hơn một chút.” Quý Kiến Quân giải thích.
Tô Đan Hồng gật đầu, thảo nào ông không muốn về hưu sớm. Mức lương này quả thực đáng để ông ấy tiếp tục cống hiến thêm vài năm.
"Cha nuôi thích uống mật ong, nhưng chuyến này mật ong mang đến ông ấy đã biếu bạn bè một ít, nên cũng chẳng còn lại bao nhiêu." Quý Kiến Quân tiếp tục nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Xe của chúng ta ở bên này đâu có đi sang bên đó được." Tô Đan Hồng đáp.
"Anh đã bảo cha nuôi nghỉ hè ghé thăm một chuyến, ông ấy đồng ý rồi." Quý Kiến Quân liền nói.
Tô Đan Hồng gật gù, đưa mắt nhìn bụng mình: "Sang năm là nhóc con trong bụng em cũng chào đời rồi."
Quý Kiến Quân nở nụ cười hạnh phúc rạng rỡ, ôm lấy cô.
Hai vợ chồng âu yếm một lúc, rồi mới hài lòng ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Thời gian trôi vèo một cái đã tới tháng Mười Hai. Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ được nghỉ sớm hơn vì họ là giáo viên tiểu học.
Hiện tại, căn nhà hai vợ chồng mua cũng đã trả hết nợ, cuộc sống đang vô cùng thoải mái. Hai người đưa Yên Nhi về quê ăn Tết, không quên mua quà cho Nhân Nhân và Te Te. Nhân Nhân được một cây đàn violin rất đắt tiền, Te Te cũng có một chiếc kèn harmonica không hề rẻ. Đặc biệt lần này, Vân Lệ Lệ tự mình đi mua về.
Quý Tiểu Đông và hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc cũng có quà. Hai chị em mỗi người một bộ quần áo mới, còn Tiểu Đông thì được một đôi giày thể thao cáu cạnh. Ai nấy cũng đều vui vẻ ra mặt.
"Chị ở đây cũng chẳng có gì đặc biệt để biếu em, nhưng đón năm mới xong thì em phải về lại thành phố Giang Thủy rồi. Thịt khô phơi sau nhà, em cứ cầm một ít về mà dùng dần." Tô Đan Hồng nhẹ nhàng nói với Vân Lệ Lệ.
"Thịt khô ư?" Mắt Vân Lệ Lệ lập tức sáng rực.
Tô Đan Hồng dẫn cô đi xem, vừa nhìn thấy chỗ thịt khô đang treo sau nhà, Vân Lệ Lệ sững sờ: "Chị dâu ba, chị làm nhiều thế ư?" "Ừ, nhân lúc giá thịt lợn năm nay không quá đắt, chị làm thêm một ít. Ăn không hết thì mình có thể bán bớt." Tô Đan Hồng giải thích: " Nhưng giờ thì chưa ăn được đâu, phải đợi đến Tết mới có thể dùng."
"Vậy đến lúc đó em sẽ không khách sáo với chị dâu ba đâu nhé, mấy món này em thích ăn lắm." Vân Lệ Lệ tủm tỉm cười nói.
"Trong nhà cũng có không ít quả óc chó, em cầm một ít về bóc ăn đi. Chị thấy chú tư tuổi còn trẻ mà tóc đã bạc kha khá rồi." Tô Đan Hồng nói.
"Lớp anh ấy phụ trách là lớp trọng điểm, nên ngày thường cũng khá bận rộn." Vân Lệ Lệ đáp.
"Em nấu thêm canh bổ cho chú ấy uống nhé." Tô Đan Hồng khuyên cô.
"Tay nghề em bình thường lắm, anh ấy thường chê đồ em nấu." Vân Lệ Lệ bất đắc dĩ nói.
"Hầm một nồi canh thì có gì khó đâu. Nếu em rảnh, chị sẽ chỉ cho vài mẹo nhỏ để nâng cao tay nghề, vừa không tốn sức mà cả anh ba, Nhân Nhân lẫn Te Te đều thích uống." Tô Đan Hồng nói thêm: "Hơn nữa, Yên Nhi đang ở độ tuổi phát triển. Em hầm canh cho con bé uống cũng tốt, nhưng đừng quá bổ. Một ngày ba bữa ăn đủ chất vẫn tốt hơn là cứ mãi bồi bổ những thứ không cần thiết..."
"Em còn định đi mua ít bong bóng cá ở miền Nam cho Yên Nhi ăn thử xem sao." Vân Lệ Lệ nói.
"Thứ đó bổ quá rồi, vợ chồng em ăn thì tốt hơn. Yên Nhi bây giờ còn nhỏ, không hợp với mấy món đó đâu, em đừng cho con bé uống." Tô Đan Hồng nói, rồi lại nhỏ giọng dặn dò: "Chị nghe nói trẻ con mà bồi bổ quá đà thì lợi bất cập hại, dễ dậy thì sớm, phát dục sớm, sau này sẽ không cao được nữa đâu."
Vân Lệ Lệ vội vàng gật đầu lia lịa: "Vậy em sẽ cho Yên Nhi uống nhiều canh ngon một chút vậy."
Tô Đan Hồng lúc này mới yên tâm không nói gì thêm. Yên Nhi gần như là do cô trông nom từ bé, đương nhiên cô luôn mong con bé được khỏe mạnh.
Vân Lệ Lệ đặc biệt khâm phục cách Tô Đan Hồng nuôi dạy con cái. Dù người chị dâu ba này học thức không quá cao, nhưng về khoản chăm sóc trẻ nhỏ, hỏi chị ấy thì chẳng sai vào đâu được. Nhân Nhân và Tề Tề lớn lên khỏe mạnh, bụ bẫm. Chưa kể đến con gái mình, chỉ nhìn dáng vẻ đáng yêu của Viện Viện bây giờ, Vân Lệ Lệ cũng không kìm được mà vui lây.
Hai chị em dâu trò chuyện một lát, Vân Lệ Lệ liền quay về nhà. Yên Nhi thì ở lại, muốn dùng bữa với mấy đứa em. Còn Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ thì lên núi ăn cơm cùng bố Quý, mẹ Quý.
Lần này dẫn ông bà Quý đi du lịch, Quý Kiến Quân mang về rất nhiều ảnh. Ông bà đã chụp hình trên Vạn Lý Trường Thành, cùng nhiều thắng cảnh khác ở Bắc Kinh, cả hai đều tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Lần này Quý Kiến Quân cực kỳ hào phóng, anh thuê hẳn một nhiếp ảnh gia đi theo suốt chuyến đi. Chỉ riêng chi phí chụp ảnh đã tốn tới ba trăm đồng.
Tuy vậy, không thể phủ nhận, ông bà Quý đã có một chuyến đi chơi vô cùng thỏa mãn.
Quý Kiến Văn dùng bữa xong xuôi liền bắt đầu xem ảnh, vừa cười vừa hỏi: "Bố, mẹ, lần này đi chơi vui lắm đúng không ạ?"
"Vui lắm chứ!" Mẹ Quý tủm tỉm cười nói: "Cũng làm khó anh ba của con rồi, chuyến đi này tốn không ít tiền đâu."
"Tiền bạc thì nhắc làm gì, miễn là bố mẹ vui vẻ là được rồi!" Quý Kiến Văn nói.
"Chúng con sẽ xem nghỉ hè có rảnh không, nếu có thì cũng đưa bố mẹ đi chơi một chuyến ạ." Vân Lệ Lệ tiếp lời. Cô vẫn nhớ rõ hồi trước, khi bố mẹ chồng nghe nói hai vợ chồng cô muốn mua nhà, đã không nói hai lời mà đưa tiền cho cô và Kiến Văn. Cô vẫn luôn khắc ghi trong lòng.
"Tạm thời thì các con cứ tự đi chơi đi. Chuyến vừa rồi đã làm mẹ và bố con hai bộ xương già này mệt phờ cả rồi." Mẹ Quý nói. Hơn nữa, trên núi cũng không thiếu việc để làm.
Bố Quý cũng lấy ảnh ra xem, trong ánh mắt ánh lên niềm vui sướng. Lần này con trai thứ ba đã dẫn ông đi rất nhiều nơi, cũng coi như đã hoàn thành ước nguyện bấy lâu của ông.
Nói tóm lại, cả hai cụ già đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời họ đi du lịch, lại còn là đến Bắc Kinh hoa lệ.
Còn về đứa con gái bất hiếu kia, muốn đi đâu thì đi, đừng có quay về làm chướng mắt họ nữa là được rồi!