Ba Quý khá quen với cán bộ thôn. Dù mới sáng mùng một đã tới đây làm việc này có phần kỳ quái, nhưng không ai hỏi nhiều, lập tức hoàn tất thủ tục. Hơn nữa, theo ý của ba Quý, Quý Kiến Quốc, Quý Kiến Nghiệp, Quý Kiến Văn lần lượt ký tên vào mục người làm chứng.
Mọi việc đến đây coi như kết thúc.
Tô Đan Hồng vẫn ở nhà ba mẹ Quý chờ. Thấy Quý Kiến Quân mang văn tự khế đất về, cô còn tự mình xem qua một lần, vô cùng hài lòng với cách ba chồng xử lý mọi việc.
Toàn bộ đều làm theo ý cô, giấy chuyển nhượng đã ký xong, ngay cả mỗi nhà cầm bao nhiêu tiền đều được giấy trắng mực đen liệt kê rõ ràng!
"Từ nay về sau, quả đồi này là của chúng ta!" Tô Đan Hồng cầm khế đất cùng văn kiện, cười tươi với Quý Kiến Quân.
Quý Kiến Quân xúc động nhìn cô, rồi sau khi chào tạm biệt bố mẹ, anh nắm tay vợ cùng về nhà.
"Đi thôi, chúng ta ra xem ngọn núi đó." Tô Đan Hồng cất kỹ khế đất và giấy chuyển nhượng, quay sang nói với Quý Kiến Quân.
"Đan Hồng, không cần phải ra đó đâu. Anh biết em thấy bố mẹ bị hai chị dâu quấy rầy nên mới mềm lòng bỏ tiền ra mua, nhưng em cứ yên tâm, khi trở lại đơn vị, anh sẽ cố gắng hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn nữa để kiếm thêm tiền trợ cấp!" Quý Kiến Quân nghiêm nghị nói. Tô Đan Hồng nghe anh nói thế thì bật cười, nhìn thẳng vào chồng, cô đáp: "Năm nay em đã bán được bốn bức thêu, Kiến Quân, anh có biết em đã lời được bao nhiêu tiền không?"
Quý Kiến Quân nhìn cô, ngạc nhiên hỏi: "Cả thảy được một trăm đồng sao?"
"Em chỉ đánh lừa họ thôi." Tô Đan Hồng tủm tỉm cười, ghé sát vào anh thì thầm: "Bốn bức thêu phẩm đó, em kiếm được xấp xỉ hai ngàn đồng đấy."
"Hai ngàn đồng ư?" Quý Kiến Quân trợn tròn mắt: "Sao mà kiếm được nhiều đến thế?"
"Anh nghĩ xem nào? Thêu phẩm do chính tay vợ anh làm ra há phải thứ mà tiền bạc thông thường có thể mua nổi đâu." Tô Đan Hồng vừa cười vừa nói, rồi chỉ vào bức "Bách Điểu Triều Phượng" trong ngăn tủ: "Anh có biết bức thêu này em định bán cho chị Hồng bao nhiêu tiền không?"
"Bao nhiêu cơ à?" Quý Kiến Quân ngơ ngẩn hỏi lại.
"Riêng bức 'Bách Điểu Triều Phượng' này, không dưới một ngàn đồng thì em tuyệt đối không bán." Tô Đan Hồng khẳng định.
Quý Kiến Quân hít một hơi khí lạnh, thốt lên: "Làm sao mà kiếm được số tiền lớn đến thế?"
"Chỉ cần có tay nghề, kiếm tiền là chuyện nhỏ. Cho nên anh không cần phải lo lắng chuyện nhà cửa, cũng không được vì tiền bạc mà liều mình nhận những nhiệm vụ nguy hiểm. Em không cho phép đâu, anh nghe rõ chưa?" Tô Đan Hồng nói dứt khoát.
"Anh biết rồi, vợ à, em cứ yên tâm." Quý Kiến Quân gật đầu nói.
Tô Đan Hồng nghe vậy thì rất hài lòng, liền nói: "Đi thôi, tranh thủ lúc trời còn sáng chúng ta ra xem núi." Quý Kiến Quân dẫn cô đi. Ngọn núi này nằm cạnh ngọn núi hôm qua hai vợ chồng bắt gà rừng, nhưng ngọn núi lớn kia là của chung, còn ngọn núi nhỏ này thì giờ đã thuộc về riêng hai người!
Tô Đan Hồng thích thú ngắm nghía khắp chốn. Ngọn núi tuy không quá cao, nhưng diện tích lại rộng lớn vô cùng.
Quý Kiến Quân thấy cô thật sự có hứng thú, liền giải thích cặn kẽ: "Ngọn núi này có khi phải rộng hơn hai trăm mẫu đất. Hồi đó nói mãi mà chẳng ai chịu mua, thành ra giá thấp lắm. Quan trọng là ngọn núi này cằn cỗi quá, chẳng ai thèm ngó ngàng đến."
"Vợ à, nếu em định trồng cây ăn quả ở đây, e rằng sẽ vất vả lắm đấy." Quý Kiến Quân khẽ nói, giọng đầy ngụ ý.
Bố mẹ anh đã dầm mưa dãi nắng hàng bao nhiêu năm trên ngọn núi này, nhưng tất cả đều đổ sông đổ bể, công cốc cả. Ngày ngày gánh nước lên tưới mà chẳng thấy hiệu quả gì, cuối cùng mới đành hết hy vọng, mặc kệ cho phí hoài bao nhiêu đất đai như vậy.
"Anh cứ yên tâm, em sẽ có cách." Tô Đan Hồng tủm tỉm cười nói. Cô thật lòng thấy vui sướng khôn xiết, đất đai nhiều đến thế này cơ mà. Kiếp trước, hồi môn tốt nhất mà mẹ cô chuẩn bị cho cô cũng chỉ khoảng hơn hai mươi mẫu đất thôi, nhưng chưa kịp động chạm gì thì cô đã xuyên không sang đây rồi. Đời này xem ra, có thể dựa vào mảnh đất này để kiếm sống được rồi.
"Anh nói xem, chúng ta nên trồng loại cây ăn quả nào thì tốt?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Nếu muốn thì trồng mấy cây đào là tốt nhất." Quý Kiến Quân suy nghĩ một lát rồi nói. "Ưm, anh hơi thèm đào, đã nhiều năm rồi chưa được ăn."
"Vậy thì trồng mười cây đào." Tô Đan Hồng gật đầu: "Còn loại cây gì khác nữa không anh?"
"Em có muốn ăn lê không?" Quý Kiến Quân hỏi thêm.
"Có chứ! Vậy trồng thêm mười cây lê nữa." Tô Đan Hồng đáp lời.
Quý Kiến Quân nghe vậy thì hiểu ngay, vợ anh đang ấp ủ ý định mở một vườn trái cây để tự cung tự cấp.
Anh hăng hái đưa ra thêm nhiều ý kiến khác: nào là táo, nào là anh đào, rồi cả sung nữa, mỗi loại một ít.
"Em còn tính trồng thêm vài loại cây ăn quả khô nữa, hạt dẻ cũng ngon lắm. Hạt dẻ rang đường lần trước em ăn thử, thấy thật sự rất ngon, mà Tiểu Hắc cũng thích nữa." Tô Đan Hồng vừa nói vừa nghĩ. "Chốt hai loại cây này chứ?" Quý Kiến Quân hỏi cô.
"Vâng, à, còn có mười cây táo nữa, anh nhớ giúp em nhé. Tạm thời cứ vậy đã, nếu có gì mới em sẽ nghĩ thêm. Đầu xuân anh tìm người chở cây đến giúp em." Tô Đan Hồng nói. "Một mình em sao có thể tự trồng? Kể cả có thêm bố mẹ giúp đỡ đi nữa, cũng không thể trông hết được mảnh đất lớn đến thế." Quý Kiến Quân không khỏi thốt lên. "Có thể thuê người mà. Một ngày năm hào tiền công, trong thôn biết bao người sẽ đổ xô xin làm." Tô Đan Hồng nghe vậy, căn bản chẳng để tâm mà nói tiếp.
Quý Kiến Quân sửng sốt, anh phát hiện vợ mình ngày càng rộng rãi trong chi tiêu. Một ngày năm hào tiền công, tức là mười lăm đồng một tháng, đối với người thành phố thì khoản thu nhập ấy cũng không tồi chút nào rồi. Phải biết rằng Quý Kiến Văn cùng Vân Lệ Lệ tiền lương một tháng cũng chỉ hơn mười chín đồng chút đỉnh, tổng cộng hai người cũng chỉ xấp xỉ bốn mươi đồng thôi. Với một ngày năm hào tiền công, e là mọi người trong thôn sẽ tranh nhau vỡ đầu sứt trán để có được việc này!
"Bố mẹ mà nghe được lời này, thế nào cũng không vui cho mà xem." Quý Kiến Quân cười và nói.
"Đâu phải bố mẹ bỏ tiền ra đâu, thuê ba bốn người, một ngày chi hai đồng bạc, đâu có đắt." Tô Đan Hồng đáp.
Không chỉ thuê người trồng cây, về sau gánh nước hay những việc nặng nhọc khác, cô cũng sẽ thuê người làm hết, vì cô không có khả năng làm những việc đó.
"Nếu em thực sự muốn trồng, để anh đi liên hệ người ta. Em về viết ra tên các loại cây ăn quả, anh sẽ gọi điện hỏi họ trước." Quý Kiến Quân nói. "Anh có quen ai sao?" Tô Đan Hồng nhìn anh đầy thắc mắc.
"Trước kia anh có một chiến hữu, lúc làm nhiệm vụ bị thương nên phải xuất ngũ. Về sau nghe nói anh ấy làm trong lĩnh vực này, không biết hiện tại còn làm không, dù sao cũng là chuyện của mấy năm về trước rồi." Quý Kiến Quân gật đầu giải thích.
"Không sao đâu, anh cứ đi hỏi thử đi. Bên thôn ủy có điện thoại mà." Tô Đan Hồng trấn an.
"Gấp gáp gì mà đúng vào dịp Tết nhất thế này?" Quý Kiến Quân bật cười. Tô Đan Hồng nói ngay: "Chính là tranh thủ lúc anh đang ở nhà, nếu người ta sống gần đây thì mời họ tới ăn bữa cơm sum vầy." "Được rồi. Lát về anh sẽ gọi hỏi ngay." Quý Kiến Quân gật đầu đồng ý.
Hai người xem núi chán chường, liền quay về nhà. Tô Đan Hồng bắt đầu làm cơm chiều, dù sao cũng không cần ghé nhà bố mẹ Quý. Năm nào cũng vậy, hơn nữa hôm nay vừa ầm ĩ một trận, cả nhà làm gì có tâm trạng mà tụ họp.
Nhà ai nấy lo liệu thì tốt hơn cả.
Tô Đan Hồng bước vào nhà bếp làm đồ ăn. Cô băm thịt dê bỏ vào nồi hầm. Buổi sáng Quý Kiến Quân ăn có chút cháo ngọt, sức ăn của anh ấy sao mà chịu nổi? "Đan Hồng? Con có trong bếp không?" Giọng mẹ Quý từ bên ngoài vọng vào.