Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 328

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Sáng sớm, Bác gái Lý suýt chút nữa đã bị đứa con trai của mình làm cho tức đến chết.

Cha anh ta có đưa tiền thật, nhưng tiền lương bây giờ đã tăng nhiều như vậy, mà mỗi tháng ông ta vẫn chỉ đưa bà hai mươi đồng. Bà ta đương nhiên là không hài lòng, nhưng nếu bà ta dám làm loạn, vậy ông ta liền dứt khoát một xu cũng không đưa nữa.

Đã có tháng cãi nhau, bà ta thực sự không lấy được một đồng nào từ cái ông già c.h.ế.t tiệt kia.

Mãi cho đến tháng sau ông ta mới đưa, nhưng cũng chẳng bù lại tháng trước.

Bà ta cũng muốn lên vườn cây ăn quả cãi nhau với ông ta, nhưng không vào được vườn là một chuyện, chủ yếu hơn là con ch.ó lớn ở trên đó.

Lần trước lên đó, bà ta suýt nữa bị cắn. Cũng may là Dương Ái Sâm đã kịp thời ngăn cản, nếu không thì bà ta đã bị cắn đứt một chân ngay tại chỗ rồi.

Thật sự dọa bà ta sợ c.h.ế.t khiếp! Có điều, không nói chuyện của bên ông già kia nữa, mà nói đến con trai của bà ta. Tiền con trai bà ta cho với tiền ông già kia cho có giống nhau được chắc? Đây là hai chuyện khác biệt mà!

"Mẹ đừng nói với con mấy chuyện này nữa. Tiền của con đều ở chỗ Quyên Tử, nếu mẹ thiếu tiền thì cứ đến chỗ cô ấy mà lấy." Quý Kiến Hà nói.

Bác gái Lý nghe xong thì muốn tức đến phun lửa. Con tiện nhân Tô Quyên kia nếu thực sự là người hiếu thuận, vậy thì bà ta làm sao đến nỗi phải nói chuyện với con trai? Cái con đ kia cũng chẳng phải loại tốt lành gì, khó trách không sinh được con trai!

Bác gái Lý vừa định cắt một chút thịt, thấy con trai đã cắt được gần một cân, bà ta liền trực tiếp xin nửa cân. Suy cho cùng vẫn là mẹ mình, Quý Kiến Hà cũng chiều ý. Thế nhưng về nhà Tô Quyên lại không vui, cô ta trực tiếp đi ra ngoài cửa lớn bắt đầu chửi bóng chửi gió.

Bác gái Lý đâu phải người dễ chịu thiệt?

Vì vậy, buổi sáng hôm đó đã khiến người dân trong thôn được xem một màn kịch miễn phí đầy kịch tính.

Quý Kiến Hà lười để ý. Ăn cơm xong, anh ta liền cùng Quý Đại Dũng tiếp tục đi ra ngoài thu mua hàng hóa trên núi.

Hiện tại trời đang rất lạnh, phải tranh thủ thời điểm này thôi, chứ qua nửa tháng nữa, việc thu hoạch sẽ khó khăn hơn rất nhiều, nhất là khi tuyết rơi, di chuyển cũng không tiện.

Vì thế, quãng thời gian này Quý Kiến Quân để mọi người bận rộn một chút. Xong xuôi đợt này rồi thì sẽ được thảnh thơi.

Dạo gần đây, Quý Kiến Quân cũng khá rảnh rang, bởi những công việc cần làm đều đã giao phó cho người khác xử lý. Anh dành ra không ít thời gian cho gia đình. Hiện tại, Nhân Nhân vẫn được ông nội đưa đón đến trường, anh cũng không can thiệp nhiều vào chuyện đó. Ngược lại, Tề Tề lại bị Quý Kiến Quân kèm cặp học hành.

Tề Tề không sợ Tô Đan Hồng, nhưng lại sợ cha mình hơn. Cha nó tuy bình thường dễ nói chuyện, dễ tính hơn mẹ nó rất nhiều, chỉ cần không quá đáng thì chuyện gì cha cũng có thể đáp ứng.

Nhưng một khi cha nó trưng ra bộ mặt nghiêm nghị, là nó tuyệt đối không dám làm càn.

Thật vất vả mới học được mấy ngày, hôm nay là thứ Bảy, Quý Kiến Quân liền lái xe chở cả nhà, bao gồm cả bé Viện Viện, trực tiếp đến thị trấn mua quần áo.

Xét cho cùng, thị trấn vẫn là thị trấn, một hai năm gần đây phát triển vô cùng nhanh chóng. Do gần đó có nhiều xí nghiệp nên cũng tập trung đông đảo công nhân. Công nhân là tầng lớp có thu nhập ổn định, còn có không ít gia đình cũng chuyển tới sinh sống. Bởi vì thị trấn vừa mới xây thêm hai trường tiểu học, cộng với hai trường xây trước đó, coi như là có tổng cộng bốn trường tiểu học, tất cả đều có chất lượng tốt.

Trường cấp hai cũng có ba trường, trường cấp ba thì ít hơn một chút, chỉ hai trường.

Một trường là Nhất Trung, một trường là trung học Thực Nghiệm. Về chất lượng thì hiển nhiên Nhất Trung thị trấn vẫn là lựa chọn hàng đầu.

Cả nhà cùng lên thị trấn, Quý Kiến Quân một tay ôm Tường Tường, một tay dắt Viện Viện. Nhân Nhân và Tề Tề thì tự đi bên cạnh, đúng là hình ảnh một gia đình sáu người ấm cúng và hạnh phúc. Hiện tại mua quần áo mới chủ yếu là để dành mặc vào dịp năm mới. Nhân Nhân không quá để tâm đến chuyện ăn mặc, nhưng thằng bé lại rất thích được đi chơi cùng cha mẹ.

Tề Tề thì rất có chủ kiến, nhất định phải tự mình chọn quần áo, bằng không thì cái gì cũng không muốn.

Tô Đan Hồng đương nhiên chiều theo ý con, như vậy cô cũng tiết kiệm được không ít công sức phải không?

Hơn nữa, đừng nói là Tề Tề, ngay cả quần áo của Nhân Nhân, Tô Đan Hồng cũng để thằng bé tự đi chọn. Đã lớn như vậy rồi, mặc gì thì cứ tự mình quyết định đi. Riêng Viện Viện và Tường Tường thì chắc chắn là do cô chọn. Nhìn vừa vặn với Tường Tường là cô mua ngay. Còn bé cháu gái Viện Viện này, Tô Đan Hồng nhìn trúng bộ quần áo nào cũng sẽ hỏi ý kiến cô bé, chờ khi cô bé ngượng ngùng gật đầu tỏ vẻ thích, lúc này cô mới vui vẻ mua.

Không mua nhiều lắm, mỗi người đều có hai bộ.

Đương nhiên, quần áo của Quý Kiến Quân cũng do Tô Đan Hồng tự tay chọn lựa.

Còn lại, cô mua cho cha Quý và mẹ Quý mỗi người một bộ, mua cho ông Trương một bộ, và mua cho cả bên ngoại nữa. "Cái này hợp với em đấy." Quý Kiến Quân vừa ôm Tường Tường vừa đưa cho cô một bộ quần áo, dịu dàng nói. Tô Đan Hồng đáp: "Ở nhà em đã có không ít rồi, nên em không có ý định mua thêm đâu."

"Cứ mua thêm hai bộ nữa đi. Cả nhà đều có đồ mới, chỉ riêng em là không, anh sao nỡ được?" Quý Kiến Quân kiên quyết.

Tô Đan Hồng cười lườm anh một cái, nhưng cô cũng không từ chối nữa. Cô liền mua một cái áo khoác và hai bộ đồ lót mới, ngoài ra không mua gì thêm. Thật sự là trong tủ nhà cô có rất nhiều quần áo, hơn nữa đa số vẫn còn mới tinh.

Mua quần áo xong, mọi thứ được cất gọn gàng lên xe, Quý Kiến Quân lại chở mấy mẹ con đi ăn vặt.

Thời điểm này, có khá nhiều món ăn vặt. Anh mua cho Nhân Nhân, Tề Tề và Viện Viện mỗi đứa một cái kẹo bông gòn. Tường Tường rõ ràng cũng muốn, vì thế anh lại mua cho bé một cái nữa. Quý Kiến Quân kiên nhẫn cầm cho thằng bé ăn.

Thằng nhóc nghịch ngợm ăn kẹo bông gòn ngọt lịm, vui sướng nhảy cẫng lên trong vòng tay vững chãi của cha mình.

Cả nhà ăn trưa xong thì ra ngoài chơi, mãi đến khoảng bốn giờ chiều mới về đến nhà.

Về nhà không lâu sau, Lý Trí đã đạp xe tới. Thường ngày anh sẽ đến sớm hơn, nhưng hôm nay trường phải dạy bù nên anh mới muộn thế.

"Quần áo đẹp quá!" Viện Viện biết đó là cha mình, vừa thấy anh đến là cô bé liền hào hứng đưa quần áo ra khoe.

"Đẹp lắm! Viện Viện mặc vào chắc chắn sẽ xinh xắn lắm." Lý Trí khen nức nở. Viện Viện quả nhiên cười tít cả mắt. Quý Kiến Quân giữ Lý Trí ở lại ăn cơm tối. Giờ trời đã lạnh, cả nhà không ăn cơm muộn nữa vì đồ ăn sẽ rất nhanh nguội.

Bữa tối nay là món hoành thánh nhân thịt. Đây là món đặc trưng của phương Nam, trong khi người phương Bắc thường ăn sủi cảo. Dù vậy, hoành thánh nhân thịt vẫn vô cùng thơm ngon.

Vỏ bánh mỏng tang, nhân lại đầy đặn, thêm chút rau và mộc nhĩ giúp chống ngán, thế là một bữa ăn thịnh soạn đã sẵn sàng. Cả nhà mỗi người một tô lớn, vừa thổi phù phù vừa xuýt xoa húp.

Món này tuy đơn giản nhưng lại cực kỳ đưa miệng, quan trọng nhất là phải ăn ngay khi còn nóng hổi.

Để gia đình không bị ngán, Tô Đan Hồng hầu như luôn thay đổi món. Khi thì mì, lúc lại sủi cảo, hoặc mì hoành thánh. Cô còn hay làm bánh bột ngô, thường ăn kèm với canh nóng. Tóm lại, các món ăn luôn đảm bảo ngon miệng. Hiện tại, mỗi tối ông Trương lên núi đều mang theo một ấm trà táo đỏ và kỷ tử. Đây là thói quen cũ, thường vào mùa đông, Tô Đan Hồng sẽ nấu món nước này.

Pha bằng nước linh tuyền nên đặc biệt bổ dưỡng, tăng cường sức khỏe.

Giữa tháng mười một, Quý Kiến Quân dặn Quý Đại Dũng và Quý Kiến Hà tạm ngừng công việc thu hoạch, cho họ nghỉ ngơi một ngày ở nhà. Ngày hôm sau, họ sẽ tiếp tục làm gạch, cân đối công việc sao cho phù hợp.

Dù ông chủ Quý rất tâm lý, nhưng công việc vẫn phải hoàn thành đúng tiến độ.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 328