Năm 1988, sau khi bước vào giữa tháng 11, khối lượng công việc có phần giảm đi.
Tuy nhiên, từ tháng Chạp trở đi, công việc lại bắt đầu bận rộn hơn hẳn.
Vì đây là thời điểm đánh bắt cá chính vụ để cung cấp cho thị trường, lượng cá được đánh bắt ra rất lớn và chở thẳng đến các cửa hàng để bán.
Việc kinh doanh cá cũng trở nên vô cùng sôi động, bán chạy như tôm tươi.
Quý Kiến Quân bận rộn, Tô Đan Hồng cũng tất bật không kém. Năm nay cô vốn không định làm thịt khô, nhưng ngay cả Nhân Nhân và Tề Tề cũng háo hức hỏi bao giờ mới có thịt kho ăn. Ông Trương cũng rất thích món này.
Thế là cô đành làm một ít. Lúc mẹ Tô đến thăm, bà nói với cô: "Dù sao cũng rảnh rỗi, làm một chút cũng là làm, làm để bán cũng là làm, sao không làm nhiều hơn một chút?"
Tô Đan Hồng thấy cũng hợp lý, vì vậy cô liền gọi hai người đã quen việc là Lý Ngọc Thúy và Vương Hồng Hoa đến bắt đầu tẩm ướp, chế biến thịt khô.
Cô không dùng thịt lợn nhà mình, vì số thịt đó được giữ lại để bán. Thịt lợn nhà cô nổi tiếng thơm ngon, giá bán cũng phải tăng lên đáng kể, nếu làm thịt khô thì sẽ chẳng lời lãi bao nhiêu. Giá thịt lợn bên ngoài hiện giờ tuy không thấp nhưng cũng không quá cao, khoảng hai đồng hai một cân. Quý Kiến Quân mua thịt lợn từ bên ngoài về, vì mua số lượng lớn nên được xử lý sơ bộ tại chỗ rồi mới chở về, hơn nữa giá cũng rẻ hơn nhiều, lợi nhuận đương nhiên cũng lớn hơn.
Quý Kiến Quân thực sự muốn làm số lượng lớn hơn. Sau đó, anh có thể đợi đến năm sau mang ra Bắc Kinh để tiêu thụ, vừa mở rộng thị trường lại vừa thêm một sản phẩm chủ lực.
Nhân Nhân được nghỉ đông, thằng bé liền có trách nhiệm dẫn Tường Tường, giờ đã khá nghịch ngợm, cùng lên núi chơi, tránh làm phiền mọi người khi đang bận. Kỳ thi cuối kỳ vừa rồi, Nhân Nhân đạt hai điểm 100, đứng đầu cả lớp, khiến Thạch Đầu vô cùng ngưỡng mộ.
Thành tích của Thạch Đầu dù chỉ ở mức khá, môn ngữ văn được 78 điểm, toán 80, nhưng dù vậy, chị dâu thứ Tô vẫn rất vui mừng, còn dẫn thằng bé đi xem một bộ phim.
Hôm nay Thạch Đầu đi theo cha mình đến đây chơi.
"Anh họ cháu đều ở vườn cây ăn quả thứ tư, anh hai cứ dẫn Thạch Đầu lên đó đi." Tô Đan Hồng nói.
Tô Tiến Đảng hỏi Thạch Đầu có biết vườn cây ăn quả thứ tư hay không. Thằng bé lắc đầu bảo chưa từng đi bao giờ, nên Tô Tiến Đảng đành phải dắt nó đi theo.
Sau khi trở về, anh liền nói: "Đan Hồng, năm nay làm bao nhiêu thịt khô thế?"
Tô Đan Hồng nghe là hiểu ngay, đáp: "Năm nay còn phải cung cấp cho cửa hàng ở Bắc Kinh, không bán ra ngoài nữa đâu."
Tô Tiến Đảng có chút tiếc hùi hụi. Tài nghệ của cô em gái anh bây giờ thật sự không có gì để chê, làm xong đưa cho anh ít để nếm thử thì được, chứ muốn mua để bán thì chịu. Tô Đan Hồng năm nay cũng không định làm nhiều, vừa tốn công lại vừa nặng mùi. Sân sau bên kia đã treo đầy rồi, số còn lại cô định mượn sân sau nhà thím Dương một chút, thím Dương cũng đã đồng ý.
Chẳng phải chỉ có Tô Tiến Đảng hỏi, mà ông Tần cũng từng ghé qua hỏi han, quả thực món thịt khô của nhà Kiến Quân quá đỗi nức tiếng.
Tuy nhiên, Tô Đan Hồng đều nhất loạt từ chối.
Bên Bắc Kinh cần, lại thêm bên Thành phố Đại học cũng có không ít người đến đặt trước, đương nhiên cô phải ưu tiên cho cửa hàng của mình.
Nhất là bên Thành phố Đại học, toàn là khách hàng cũ thân thiết, dù thế nào cũng phải có chút ưu đãi cho họ.
Quý Kiến Quân cười nói rằng công việc kinh doanh thịt khô của cô còn khiến người ta thèm thuồng hơn những món khác trong cửa hàng.
Tô Đan Hồng cười liếc anh một cái, đáp: "Đó là vì em không làm thịt khô quanh năm suốt tháng, chỉ có khoảng thời gian này mới có thôi. Vật hiếm thì giá trị, tự nhiên sẽ được săn đón. Ai bỏ lỡ thì chỉ có thể đợi sang năm thôi." Thịt khô mỗi năm mới có một đợt, thế nào cũng sẽ được chào đón, nhất là món thịt khô ngon tuyệt đỉnh như vậy.
Hai vợ chồng mỗi người một việc, đều bận rộn đến tận hai mươi tháng Chạp.
Quý Kiến Quân bắt đầu g.i.ế.c lợn. Hơn ba mươi con lợn được chia ra g.i.ế.c trong năm ngày, đến ngày 25 tháng Chạp thì cơ bản đã bán hết veo. Anh chia cho Tô Tiến Đảng và ông Tần mỗi người một con, bán ba con cho cửa hàng của Tiêu Đại Quân, số còn lại Quý Kiến Quân đích thân vận chuyển toàn bộ đến bên Thành phố Đại học.
Giá cả ở Thành phố Đại học cao hơn, nhưng dù vậy, thịt lợn nhà anh vẫn bị khách tranh mua tới cháy hàng.
Ví dụ như bác Cao, ông trực tiếp dẫn theo hai đứa con trai từ trung tâm thành phố trở về. Cả hai đều đã ba bốn mươi tuổi, ăn mặc bảnh bao như những người thành đạt.
Mỗi người đến đây đều đòi mua thẳng nửa con lợn.
Bởi vì mỗi người bọn họ cũng có nhà vợ, chia một phần thì làm sao đủ? Nhưng trước đó, gia đình này cũng từng đến mua thịt dê rồi. Khoảng mười ngày đầu tháng Chạp, Quý Kiến Quân đã g.i.ế.c không ít dê, tất cả đều là hàng chất lượng tốt. Nhà bác Cao mua không ít, giờ lại tới lấy thịt lợn, chuyện này đúng là khiến cho không ít người trêu chọc.
"Cửa hàng nhà Quý Kiến Quân đều dựa vào cả nhà lão Cao chống đỡ đấy!"
"Còn không phải à, hồi trước mới khiêng ba con dê béo tốt săn chắc về, giờ lại đến lấy thịt heo nữa chứ."
"Tiền lương hưu hàng tháng chắc cũng cống hiến hết vào cửa hàng Quý Kiến Quân rồi."
"Nhắc mới nhớ, tôi cũng chẳng khác mấy, khó khăn lắm mới góp được một chút, thời gian trước toàn bộ đều tiêu hết vào thịt dê." "Cái thịt dê này, khỏi phải nói, thật sự là bổ dưỡng hết ý!"
" Đúng, đúng thế! Bổ lắm!"
Những ông bà lão ở Thành phố Đại học này tất cả đều có lương hưu. Ngày xưa đã từng phải chịu khổ sở như vậy, nên hiện giờ ai nấy đều tiêu xài phóng khoáng vô cùng.
Hơn nữa, khi tuổi tác đã lớn, mọi người càng đặc biệt chú trọng đến sức khỏe, mà đã có tiền rồi thì đương nhiên muốn tìm đồ ngon để bồi bổ cơ thể.
Đúng vậy, phần lớn tiền tiêu vặt đều đổ vào cửa hàng của Quý Kiến Quân. Ai cũng tiếc là ở đây không bán rau củ, nếu không thì chẳng cần đi đâu xa, cứ mua sắm trọn gói tại cửa hàng anh là đủ rồi.
Giờ đây, cuộc sống ngày càng khấm khá, nhiều nhà đã sắm được tủ lạnh. Cứ mua về nhét tủ, sợ gì hư hỏng, để dành ăn dần.
Thật ra thì, đồ ở cửa hàng Quý Kiến Quân thoạt nhìn rất bình thường, những nơi khác cũng bày bán y chang. Nhưng cứ ăn thử một lần là sẽ cảm thấy đồ nhà anh đúng là nhất, không đâu sánh bằng.
Chẳng cần biết là thứ gì, chỉ cần được bày bán, chất lượng sản phẩm nhà anh đều nhỉnh hơn những nơi khác. Nhìn bên ngoài thì khó nhận ra, nhưng ăn vào là biết ngay. Chẳng hạn như một hai năm gần đây, họ đi bệnh viện khám sức khỏe, mọi chỉ số đều rất bình thường. Tám trên mười khách quen đều ngầm tin rằng đồ ăn của Quý Kiến Quân đã góp phần không nhỏ vào sự khỏe mạnh của họ.
Mặc dù những khách quen này biết Quý Kiến Quân đã mở thêm cửa hàng thứ hai, chất lượng hàng hóa cũng không khác mấy, nhưng họ vẫn cứ quen chân ghé cửa hàng chính này để mua sắm.
Cứ thế, thời gian trôi đi, bận rộn đến cuối năm.
Quý Kiến Quân bắt đầu sắm sửa đồ Tết. Đồ Tết năm nay rất phong phú, nào là thịt ba chỉ khoảng hai cân, một cân đường đỏ, một cân đường trắng, hai cân trứng gà, và cả bánh ngọt, bánh điểm tâm. Những thứ này có thể mang đi biếu người thân, trông rất tươm tất, có mặt mũi. Cuộc sống của mọi người giờ đã tốt hơn nhiều, nhưng dù tốt đến mấy thì những món quà như vậy vào năm 1988 vẫn là điều đáng để khoe khoang, thể hiện sự sung túc của gia đình.
Hơn nữa, những món này đều được nhận miễn phí, chẳng phải cắt xén đồng tiền lương nào.
Ngoài ra, Quý Kiến Quân còn tặng quà Tết cho những người lớn tuổi trong thôn, dẫn theo cha nuôi cùng nhau đi biếu.