Những người khác ở lại ngơ ngác nhìn nhau.
Quý Kiến Nghiệp lập tức dẫn Quý Mẫu Đơn và hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc trở về.
Quý Kiến Quốc cũng không ở lại lâu, dẫn Phùng Phương Phương và Quý Tiểu Đông trở về.
Chỉ còn lại mẹ Quý, Vân Lệ Lệ và một nhà Quý Kiến Văn.
“Các con xem, mẹ đây là đã làm gì sai chứ? Chẳng phải mẹ chỉ muốn Vân Vân trở về thôi sao? Mẹ sai chỗ nào? Cả nhà đoàn tụ mới là tốt nhất mà!” Mẹ Quý ấm ức nói.
“Mẹ ơi, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, cũng đã muộn rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi ạ.” Vân Lệ Lệ chỉ có thể an ủi như vậy.
Buổi tối lúc ngủ, Quý Kiến Văn bắt đầu càu nhàu: "Anh đã nói đừng để Quý Vân Vân trở về rồi mà, em nhìn hiện tại xem, cả nhà mình vì con bé mà cứ lục đục mãi, đến cái Tết cũng chẳng được yên bình!"
"Lần này chị dâu ba thật sự cũng không đúng, không phải mẹ chỉ muốn chị ấy..."
“Chuyện này thì liên quan gì đến chị dâu ba? Quý Vân Vân trở về, mẹ lại đi tìm chị dâu ba làm gì cơ chứ? Mẹ có giỏi thì tự đi thuyết phục bố, thuyết phục anh ba và mọi người đồng ý đi. Mẹ tìm chị dâu ba ra mặt là có ý gì đây? Chị dâu ba không thèm để tâm đến mẹ thì có gì sai?” Quý Kiến Văn nói một tràng, giọng đầy bức xúc.
Lời này vừa nói ra, Vân Lệ Lệ cũng không cách nào phản bác.
"Mẹ như vậy làm anh ba quá thất vọng!" Quý Kiến Văn lại nói thêm một câu.
Đã nhiều năm rồi, chưa từng thấy anh ba thất vọng đến thế. Ánh mắt anh ấy nhìn mẹ lúc đó, giờ Quý Kiến Văn vẫn không thể quên được!
Từ khi còn nhỏ, anh ba đã là người đóng góp nhiều nhất cho gia đình. Để tiết kiệm lương thực, anh thậm chí còn tự mình tham gia quân ngũ, mỗi tháng gửi toàn bộ trợ cấp về không thiếu một xu.
Không ngoa khi nói rằng, anh ấy chính là do anh ba một tay bồi dưỡng. Mối ân tình sâu nặng này, anh ấy sẽ khắc cốt ghi tâm đến trọn đời!
Sau này khi thành gia lập nghiệp, anh ba cũng vẫn sẽ cho một ít tiền. Và khi anh ba xuất ngũ, về cơ bản đều do anh ba phụng dưỡng cha mẹ.
Mà bởi vì anh ba trở về nhà, chị dâu ba cũng không còn tính toán chi li như trước, cũng hiếu thuận hơn rất nhiều rồi. Anh ấy đều thấy rõ nhưng không hề lên tiếng. Thế nhưng, chỉ vì anh ấy không chịu nói đỡ lời, mẹ anh ấy lại cư xử như vậy.
Bảo sao anh ba thất vọng. Đặt vào địa vị anh ấy, ai mà chẳng thất vọng!
Quý Kiến Quân quả thực rất thất vọng, nhưng đồng thời anh cũng hổ thẹn với vợ mình.
Trở về nhà, anh để đám trẻ tự đi chơi. Tối nay, ông Trương cũng sẽ ở lại phòng kế bên trông chừng lũ trẻ, không lên núi nữa.
Quý Kiến Quân lấy nước rửa chân cho vợ.
Tô Đan Hồng cũng chiều theo ý anh. Đương nhiên cô biết ý đồ của Quý Kiến Quân, nhưng nói thật, cô không hề để bụng chuyện tối nay bị mẹ Quý làm bẽ mặt, càng chẳng đặt nặng trong lòng.
Thật ra, ngay từ lúc cô nghe thím Dương nói mẹ Quý và Quý Vân Vân bí mật gặp mặt, cô đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay.
Rốt cuộc cô chỉ là con dâu được gả vào, không phải con gái ruột thịt, sự khác biệt giữa con dâu và con gái ruột vẫn là quá lớn.
Cho nên cô còn có gì mà yêu cầu chứ?
Quý Kiến Quân rửa chân cho vợ, rồi cũng rửa chân cho mình, sau đó liền lên giường ôm vợ vào lòng mà ngủ. Anh chỉ thì thầm một câu xin lỗi với vợ.
Sau đó không nói gì nữa, nhưng mà đêm đó, Quý Kiến Quân nhận ra một điều vô cùng rõ ràng rằng gia đình thực sự của anh, chỉ có vợ và những đứa con trai.
Đây mới là gia đình thực sự của anh, một gia đình không thể thay thế cũng không thể vứt bỏ. Những người khác, ngay cả mẹ ruột của anh cũng không còn là một phần thiết yếu.
Bỏ qua chuyện của nhà họ Quý, năm nay trôi qua cũng không tệ. Mùng một Tết, cha Quý đã đến ăn cơm, điều này cũng ngầm thể hiện thái độ của ông. Tô Đan Hồng cũng chuẩn bị một mâm cỗ rất thịnh soạn. Ai đến thì cô chiêu đãi nhiệt tình, không đến cũng chẳng sao cả.
Tô Đan Hồng bây giờ nhìn rất cởi mở, cô ấy à, chỉ cần xử lý tốt việc kinh doanh của gia đình mình và mối quan hệ với hàng xóm láng giềng, vậy là được rồi. Còn những chuyện khác không cần cô quản, Kiến Quân nhà cô sẽ lo liệu đâu vào đó.
Trong nhà có rất nhiều khách khứa tới lui, rất náo nhiệt.
Nhân Nhân, Tề Tề và Tường Tường, hiện tại cũng đã lớn khôn hơn nhiều, đứa nào đứa nấy đều vô cùng lễ phép.
Ngày hôm sau, cả nhà liền tới nhà họ Tô, ở nhà họ Tô đón năm mới rất tốt. Mà mẹ Tô là ai chứ? Bà là một người phụ nữ sắc sảo và cực kỳ tinh tế.
Bà kín đáo kéo con gái sang một bên để hỏi chuyện.
"Chuyện bên đó không cần để ý, nên cho thì cứ cho, những thứ khác thì không cần bận tâm." Tô Đan Hồng bình thản đáp.
"Bà mẹ chồng kia của con vốn tưởng rằng là một người biết điều, không ngờ vẫn là cái loại đức hạnh đó!" Mẹ Tô đương nhiên không hài lòng, con gái mình bị làm bẽ mặt, hơn nữa, bà làm sao có thể không bận tâm được? Bà đương nhiên phải che chở cho con gái mình. Chuyện này từ đầu đến cuối chẳng liên quan gì đến con gái bà, bà ta muốn đón con gái về ăn Tết thì tự mình mà đi đón. Việc bà ta kéo con gái bà vào chuyện này, chính là bà ta sai!
Có điều nể mặt chàng rể Quý Kiến Quân, mẹ Tô cũng không nói những lời khó nghe, nhưng rõ ràng bà không hài lòng với mẹ Quý. Sang năm mới, khi mẹ Tô đến, thái độ của bà đối với mẹ Quý cũng chỉ xã giao bình thường.
Quan hệ giữa bà và mẹ Quý tốt đẹp hoàn toàn phụ thuộc vào cách mẹ Quý đối xử tốt với con gái mình, bằng không, bà căn bản chẳng coi mẹ Quý ra gì. Mẹ Quý cũng rất nhanh chóng trở mặt, chẳng thèm để ý đến mẹ Tô nữa. Mối quan hệ vốn dĩ tốt đẹp trước đây, chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Nhưng điều khiến mẹ Quý khó chịu nhất vẫn là cách làm của Quý Kiến Quân, bởi vì năm nay Quý Kiến Quân đã thẳng thừng nói với bà rằng, dâu tây và dưa hấu năm nay đều không cần bà nhúng tay vào.
Lời này có ý gì?
Lẽ nào mẹ Quý lại không hiểu sao, lời này chẳng khác nào nói không định chia tiền cho bà ta.
Vì chuyện này, mẹ Quý lập tức đóng cửa phòng, giả ốm mấy ngày, ngay cả cơm cũng không thèm nấu.
Nhưng bà ta không nấu cơm, tất nhiên sẽ có người khác làm thay, lần này lại là ông Trương xắn tay vào bếp giúp.
Chẳng ngờ lần này ông ấy vào bếp, món ăn làm ra còn ngon hơn cả mẹ Quý nấu, cho nên mẹ Quý muốn giả ốm bao lâu cũng không có ai đến hỏi, ngay cả Tô Đan Hồng cũng chẳng bận tâm. Mẹ Quý hôm đó liền xuống núi, lập tức gọi xe đến thị trấn. Không sai, bà ta chính là đến tìm con gái kể khổ, kể lại cuộc sống hiện tại của bà ta có bao nhiêu bất như ý, ngay cả Kiến Quân cũng không nghe lời bà ta, hoàn toàn không coi bà ta ra gì. "Mẹ, mẹ ngày ngày ở trên núi bận rộn như vậy, anh ba sao có thể đối xử tệ bạc như vậy?" Quý Vân Vân nghe xong lập tức giận dữ nói. "Trước kia mẹ còn trách con sai, hiện tại xem ra, quả thực con đã nói đúng rồi, Tô Đan Hồng căn bản không coi mẹ ra gì." Mẹ Quý vừa lau nước mắt vừa nói.
Khoảng thời gian này đúng là tủi thân muốn c.h.ế.t bà ta rồi, lần này gặp được con gái, bà ta không thể kìm nén hơn nữa, lập tức trút hết mọi cay đắng.