Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 333

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Nghe mẹ mình nói xong, Quý Vân Vân cũng tức giận.

Gần đây, sự tự tin của cô ta đang lên cao, bởi vì cô ta đã kiếm được kha khá tiền, hơn nữa còn kiếm được không ít.

Không còn thảm hại, chật vật như lúc trước, khi mới ly hôn với Chu Chí, hiện tại cô ta không cần nhìn sắc mặt ai nữa!

Năm nay, cô ta cũng định về nhà ăn bữa cơm tất niên, nhưng Tô Đan Hồng không chịu mở lời giúp đỡ dù chỉ một câu dẫn đến cô ta vẫn không thể về.

Quý Vân Vân cô ta mà lại phải nhìn sắc mặt của Tô Đan Hồng sao!

Còn có anh ba cô ta, trước đây cứ ngỡ là người con hiếu thảo, bây giờ quả nhiên bị người phụ nữ Tô Đan Hồng kia mê muội đến nỗi thần trí điên đảo, ngay cả mẹ ruột của mình cũng bất hiếu như vậy ư? Vì thế, Quý Vân Vân lập tức tìm tới cửa.

Lúc cô ta tìm tới cửa, Tô Đan Hồng đang đút Tường Tường ăn bát súp thịt nóng hổi cho bữa sáng, bây giờ thời tiết vẫn còn se lạnh, Tường Tường mặc hơi nhiều lớp áo, cặp mắt phượng to tròn cùng gương mặt bầu bĩnh, chúm chím của bé, nhìn vào vô cùng đáng yêu. “Anh cả con muốn học tập, anh hai thì nghịch ngợm không chịu ngồi yên, giờ đây chỉ có con là ở cạnh mẹ." Tô Đan Hồng nói.

Trong lòng cô cũng không khỏi thở dài cảm khái, quả nhiên vẫn nên sinh con gái, nhìn những đứa con trai này, mới lớn chừng này mà đứa nào cũng bám bạn bè, bỏ bê mẹ ở nhà.

Vừa lúc cô nghĩ đến đó, Quý Vân Vân đã tới gõ cửa.

Tô Đan Hồng lập tức nói: “Ai vậy?”

"Là tôi." Quý Vân Vân nói.

Tô Đan Hồng nhíu mày, bình tĩnh đút hết phần súp cho Tường Tường rồi mới thong thả đứng dậy mở cửa. Quý Vân Vân liếc xéo cô, đầy vẻ khinh thường: "Trước đây còn tưởng rằng cô thật sự thay đổi tốt hơn rồi, không ngờ cô lại càng ngày càng giỏi giang, lại dám xúi giục anh ba tôi bất tuân lời mẹ tôi như vậy?"

"Cô đánh giá tôi quá cao rồi, tôi nào có cái bản lĩnh ấy, hơn nữa nếu nói đến bản lĩnh, tôi e rằng còn chẳng bằng một phần vạn của Quý Vân Vân cô đâu, cô ngoại tình với người khác, vậy mà vẫn còn mặt mũi vác mặt về thôn, cô không biết là người trong thôn vẫn đang xì xào sau lưng cô sao? Làm sao cô còn dám quay về đây?" Tô Đan Hồng điềm nhiên đáp lời.

"Chuyện của tôi không cần cô lo!" Quý Vân Vân gằn giọng nói.

"Ồ, chuyện của tôi lại cần cô lo sao?" Tô Đan Hồng nhếch mép cười lạnh đáp.

"Chẳng qua cũng chỉ là dựa vào anh ba tôi mà sống thôi, không có anh ba tôi, Tô Đan Hồng cô là cái thá gì chứ? Cô tưởng bản thân mình giỏi lắm à?" Quý Vân Vân khinh khỉnh nói, cô ta đinh ninh rằng đây là một cú đ.â.m thẳng vào nỗi đau của Tô Đan Hồng.

Nhưng Tô Đan Hồng hoàn toàn không bận tâm, cô cười phá lên đáp: "Dù có gọi mẹ cô, gọi cha cô, gọi anh cả, anh hai cô, thậm chí là anh tư cô đến đây, cũng chẳng có ai dám nói những lời vô căn cứ như vậy đâu. Quý Vân Vân à, tôi nói cho cô biết, nếu không có Tô Đan Hồng tôi, Kiến Quân nhà tôi thật đúng là không có cơ ngơi được như ngày hôm nay. Chưa nói đến Kiến Quân nhà tôi, không có Tô Đan Hồng tôi, cha mẹ cô, bao gồm cả anh tư cô, anh cả và anh hai cô, hiện tại thật sự chẳng biết đang làm cái quái gì nữa. Vậy mà bây giờ cô dám đến trước mặt tôi nói tôi dựa vào Kiến Quân nhà tôi kiếm ăn sao? Trước khi thốt ra những lời này, làm ơn sắp xếp lại cái đầu của mình đi đã, rốt cuộc ai mới là kẻ ăn bám đây!"

"Lúc trước, Quý Kiến Văn, Vân Lệ Lệ cầm năm trăm đồng của cha mẹ cô đi mua nhà; Phùng Phương Phương, Quý Mẫu Đơn đến gây rối trong dịp năm mới, là ai đã bỏ tiền ra giải quyết?"

"Lúc trước vườn cây ăn quả được chuyển sang tên nhà tôi, vườn cây ăn quả trên núi là ai đã bỏ tiền ra mua về?!"

"Còn có việc quản lý sau này, lại là ai bỏ tiền ra thuê người!"

"Lúc trước, cha cô mẹ cô cố gắng đến mệt đứt hơi cũng chẳng gây dựng nổi vườn cây ăn quả. Nếu không phải tôi, cô cho rằng vườn cây ăn quả này có thể có được thành quả như ngày hôm nay sao? Nhất là mẹ cô, đừng tưởng rằng tôi hiếu thuận thì cho rằng tôi dễ bắt nạt, con gái nhà họ Tô tôi, cũng không phải kẻ dễ bị chèn ép! Bà ấy mà còn không biết điều, thì đừng trách tôi không hiếu thuận!"

Nói một tràng xong, Tô Đan Hồng thậm chí không buồn liếc Quý Vân Vân thêm một cái nào, trực tiếp đóng sầm cửa lại.

Quý Vân Vân không thốt nên lời, tức giận đến mức sắc mặt tối sầm lại.

Vốn dĩ cô ta còn nghi ngờ Tô Đan Hồng có phải bị ai đó nhập hồn hay không, bây giờ xem ra, cái thói chanh chua của cô ta đã ngấm vào máu, cả đời này cũng chẳng thay đổi được! Mẹ Quý từ trong góc khuất bước ra, giờ phút này sắc mặt cũng tối sầm đến đáng sợ.

Nhất là câu nói cuối cùng của Tô Đan Hồng, không thể nghi ngờ là thật sự xúc phạm nặng nề đến bà ta.

"Mẹ, bây giờ mẹ thấy rõ bộ mặt thật của nó chưa? Uổng công mẹ cứ ngỡ nó đối với mẹ tốt đẹp đến nhường nào, chẳng qua cũng chỉ là diễn kịch cả thôi!" Quý Vân Vân nghiến răng nói.

Mẹ Quý trầm giọng nói: "Mẹ cũng không ngờ, con Tô Đan Hồng kia sau lưng lại là cái đức hạnh này!" Quý Vân Vân thừa cơ tiếp lời: " Đúng thế, thiệt cho mẹ trên núi vì nó mà bán mặt cho đất bán lưng cho trời, vậy mà nó lại đối xử với mẹ như vậy."

Mẹ Quý sắc mặt tối sầm, im lặng không nói. Bà ta nghĩ thầm, mỗi ngày bà ta sáng sớm thức dậy nhặt trứng gà, dậy nấu cơm cho cả nhà, cuộc sống đâu có dễ dàng gì?

Nhưng không ngờ đến Tô Đan Hồng, một lời tốt đẹp cũng chẳng thốt ra, điều này thật sự quá đỗi khiến bà ta thất vọng và lạnh nhạt! "Mẹ, mẹ theo con đi thị trấn ở đi, tiện thể giúp con trông cửa hàng, con rất bận rộn, hiện tại muốn thuê người tạm cũng chẳng tìm đâu ra." Quý Vân Vân nói.

" Nhưng cha con..." Mẹ Quý do dự.

"Cha con cũng cùng phe với bọn họ rồi, không cần bận tâm làm gì, với lại, có nói cũng chẳng ích gì. Mẹ đi thu dọn quần áo đi, bây giờ đi cùng con!" Quý Vân Vân nói.

"Được!" Mẹ Quý gật đầu.

Vì thế, mẹ Quý liền lên núi thu dọn quần áo. Nhưng vừa đặt chân tới, bà đã thấy đồ đạc của mình được thu dọn và đóng gói sẵn, bao gồm cả số tiền bà cất giữ, tất cả đều nằm ngay đó.

Ông Quý lên tiếng: "Từ khi biết bà lén lút gặp Quý Vân Vân, tôi đã đoán trước sớm muộn gì cũng có ngày này. Mấy thứ này bà cứ mang đi hết đi, một khi đã đi rồi thì sau này cũng đừng hòng quay về nữa. Sống với Quý Vân Vân tốt như vậy, nơi núi rừng này, tất cả đều không cần bà bận tâm đâu."

Mẹ Quý không nói một lời, xách túi đồ bỏ đi. Hơn tám trăm đồng bà ta tích cóp trong suốt một hai năm qua cũng được mang theo.

Sau khi Quý Kiến Quân trở về, anh mới biết mẹ mình đã dọn về thị trấn ở cùng Quý Vân Vân.

Tô Đan Hồng cũng không hề vòng vo, cô kể thẳng với Quý Kiến Quân chuyện Quý Vân Vân tìm đến mình, và còn rành mạch tường thuật lại từng lời cô đã nói với Quý Vân Vân, không sót một chữ.

"Nếu mẹ anh là người thấu tình đạt lý, thì em bất hiếu đến mức không bằng súc vật. Nhưng nếu mẹ anh đã giúp con gái bà ấy chèn ép em, vậy thì xin lỗi nhé, Tô Đan Hồng này tuyệt đối không phải kẻ dễ bắt nạt đâu. Em biết bà ấy sẽ cùng Quý Vân Vân quay về, chỉ là không thể trốn tránh mãi được thôi, những lời vừa rồi, chính là em cố ý nói cho bà ấy nghe đó," Tô Đan Hồng nói rất bình thản.

Quý Kiến Quân cười khổ, nói: "Thôi đừng vì mấy chuyện này mà ảnh hưởng tâm trạng. Năm nay anh sẽ đưa về khoảng bốn mươi con heo để nuôi, bận rộn lắm đây."

Vợ anh đấy, nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, dịu dàng là thế, nhưng với tính cách này của cô, đừng hòng ai mơ tưởng kiếm chác được dù chỉ nửa đồng.

"Em đối với mẹ anh không khách sáo như vậy, anh không trách em à?" Tô Đan Hồng nhìn anh, hỏi.

Quý Kiến Quân đáp lời ngay: "Có gì đâu mà. Bà ấy thích ở đâu thì cứ ở đó thôi."

"Đồ đạc em đã thu dọn xong xuôi rồi. Hai ngày tới, em sẽ đưa Tường Tường về nhà mẹ đẻ ở, còn lại thì anh tự liệu mà xoay sở nhé!" Tô Đan Hồng nói.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 333