Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 423

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Đúng vậy, hiện tại cô vẫn chưa có con gái mà đã mơ mộng đến con gái, còn suy tính xong xuôi cả chuyện cưới gả tương lai của nó.

"Thật ra, chỉ cần người đàn ông đó đối xử tốt với phụ nữ, cho dù không có tiền sính lễ cũng có thể gả." Mẹ Tô lên tiếng.

"Mẹ ơi, mẹ cứ coi như con thực dụng đi, nhưng nếu con có con gái mà đối phương không có tiền sính lễ thì thật sự không thể chấp nhận được." Tô Đan Hồng tỏ rõ thái độ.

Khi Chân Miêu Hồng đến đã từng nói qua, không chỉ cô ấy, mẹ cô ở kiếp trước cũng nói với cô điều tương tự. Cả đời phụ nữ chỉ mong cầu chồng đối xử tốt với mình, nhưng cái "trái tim đối tốt" ấy cũng có thể khiến cô ấy sụp đổ.

Vì sao ư? Bởi vì trái tim là thứ khó nắm bắt nhất. Khoảnh khắc này có thể là chân tình, là thật lòng thật dạ, nhưng ngay sau đó cũng có thể thay đổi.

Tất nhiên không phải người phụ nữ nào gả cho người đàn ông đối xử tốt với mình cuối cùng cũng sống không hạnh phúc, chẳng qua là số phận của họ khá tốt, thật sự tìm được người đàn ông nguyện ý cả đời một lòng không đổi. Nhưng mà những người đàn ông như vậy thì rất hiếm.

Cho nên, để an toàn một chút, tốt nhất vẫn nên tìm một người có của cải kha khá. Còn việc có thay lòng đổi dạ hay không thì phải xem con gái sống thế nào. Cho dù thật sự nhìn lầm người, thì ít ra trước đó con bé cũng chưa từng phải sống khổ sở đúng không?

Nhưng nếu tìm một người đối tốt với cô ấy mà lại là một chàng trai nghèo, cuối cùng lại thay lòng đổi dạ, vậy thì được cái gì? Chỉ uổng phí những ngày tháng sống khổ sở trước kia mà thôi.

Mẹ Tô nói tiếp, trước kia các bà lấy chồng, có lúc lấy chồng, một đôi giày mới cũng chẳng có. "Mẹ à, thế hệ của mẹ đã phải sống một đời vất vả, nhưng xã hội bây giờ đã khác, thời thế đã đổi thay, không còn như xưa, đương nhiên những đòi hỏi cũng sẽ chẳng giống nhau." Tô Đan Hồng nói.

Trước kia không có cách nào mà đòi hỏi, là vì thật sự không có điều kiện, chứ nếu có điều kiện, đa số phụ nữ đều sẽ có những mong muốn của riêng mình.

Chỉ cần nhà trai thật lòng chân thành đối tốt với vợ, thì việc đưa ra những mong mỏi này sẽ chẳng thành vấn đề gì, người đàn ông ấy sẽ tự mình cố gắng hết sức để lo toan. Còn nếu anh ta sống buông tuồng, thiếu chí tiến thủ thì mới có thể chê cô ấy đòi hỏi cái này cái nọ. Xét đến cùng, phụ nữ muốn gì? Chẳng phải là mong mỏi một cuộc sống hôn nhân được vun vén, có nơi nương tựa hay sao?

Trước khi chim chóc đẻ trứng còn phải xây tổ trước tiên, càng không cần nói đến con người. Mặc cho con gái nói xuôi nói ngược, Tô Đan Hồng vẫn giữ vững quan điểm, mẹ Tô mặc kệ cô, dù sao chuyện của cháu gái không đến lượt bà ngoại như bà bận tâm, huống hồ gì bây giờ đã có cháu gái đâu mà lo.

"Ăn Tết xong, chị dâu cả con sẽ cho hai đứa con trai lớn đi làm." Mẹ Tô nói.

"Làm ở đâu ạ?" Tô Đan Hồng nhướng mày hỏi.

Anh cả cô có ba đứa con trai, nhưng mà cả ba đứa đều học không khá, sau kỳ thi, cô có hỏi thì đứa nào cũng chỉ lẹt đẹt hai ba mươi điểm, chính chúng cũng chẳng muốn đi học nữa.

"Chúng nó bàn nhau muốn vào phương Nam làm ăn." Mẹ Tô nói.

"Nếu muốn đi làm, chỗ nhà con cũng có việc làm tốt, đâu cần phải đi xa xôi như thế?" Tô Đan Hồng liền nói.

"Nghe nói ở đó có nhiều cơ hội hơn, hơn nữa đồng lương khá hậu hĩnh. Nghe đâu làm ăn tốt, sang năm có thể lên đến hơn hai trăm bạc một tháng đấy." Mẹ Tô nói. "Nhiều vậy sao?" Tô Đan Hồng ngạc nhiên.

" Đúng vậy, quê mình tuy cũng đã khá giả nhưng vẫn chưa thể so được với bên đó." Mẹ Tô nói: "Bên kia thật sự rất phát triển, mấy nhà trong thôn mẹ, nhờ vào tiền làm ăn bên đó mà sang năm đã dự định xây nhà lầu cả rồi. Tiền công năm ngoái của mấy người bên ấy cũng đã được hơn một trăm tám, gần như gấp đôi thu nhập ở quê nhà mình."

Tô Đan Hồng thật sự kinh ngạc, cô cũng không ngờ lại có chuyện này, vốn dĩ cô vẫn nghĩ đồng lương của gia đình mình đã thuộc hàng khá rồi.

Sang năm, lương công nhân chỗ cô cũng sẽ đồng loạt tăng lên một trăm sáu.

Đây chính là vèo cái mà đã tăng lên, đồng lương gần như gấp đôi, bởi vì một năm nay vật giá leo thang, tiền lương đương nhiên phải tăng theo, bên ngoài cũng đã tăng rồi.

Cứ tưởng rằng ở đây đồng lương tăng nhanh đã là mừng rỡ, nào ngờ thu nhập ở phương Nam lại cao ngất ngưởng đến thế.

"Năm nay, hẳn là sẽ có rất nhiều người trẻ rủ nhau vào phương Nam làm ăn." Mẹ Tô nói.

Đặc biệt là những người trẻ tuổi trong thôn, rất nhiều người bỏ học, tính toán vào phương Nam làm ăn kiếm tiền mưu sinh.

Một tháng tiền lương hơn hai trăm bạc, biết kiếm đâu ra khoản tiền lớn đến vậy? Việc đồng lương ở phương Nam cao đã gây không ít xôn xao ở khu vực lân cận, thực sự có rất nhiều người muốn đi phương Nam làm việc.

Nhưng mà những người đó đều đang đi học, nhất là những cô cậu đang độ tuổi học cấp hai, hết năm nay cũng đã tính đi cả rồi.

Tô Đan Hồng đưa cho hai đứa cháu trai, đứa lớn đứa bé, mỗi đứa hai trăm đồng. Cô dặn dò chúng rằng nếu ở phương Nam làm việc không như ý thì cứ quay về, trong nhà cũng có việc cho chúng làm, không nên vì tiền mà làm điều sai trái, cũng đừng bao giờ ẩu đả đánh nhau với người khác. Gặp chuyện gì ở ngoài đời, có thể nhịn được thì ráng mà nhịn. Không biết chúng có thật sự nghe lời hay không, nhưng đường tàu hỏa từ chỗ bọn họ đến phương Nam quả thực rất xa xôi. Hai đứa cháu nhỏ này, nếu là Tô Đan Hồng thì cô thật sự không yên tâm, thế nhưng anh cả và chị dâu cả của cô lại tin tưởng tuyệt đối, chẳng dặn dò gì thêm, chỉ cần mỗi tháng gửi tiền về đúng hạn là được.

Hai anh em đi xa nhà, vậy mà cha mẹ chúng chỉ cho vỏn vẹn hai mươi đồng...

Số tiền ấy làm sao đủ hai anh em chúng nó trang trải cuộc sống đây?

Chính vì vậy mà sau đó Tô Đan Hồng mới phải đưa thêm cho mỗi đứa hai trăm đồng.

Tiền lương ở phương Nam tuy cao thật đấy, nhưng mức tiêu dùng chắc chắn cũng cao hơn vùng đất này của họ, đó là điều tương đối.

Trên người hai anh em có bốn trăm đồng, như vậy cũng không đến mức lưu lạc đến nỗi không có đường về nhà.

Đây là tất cả những gì một người cô như cô có thể làm, như vậy cũng là đủ rồi, phần còn lại thì trông cậy vào hai anh em chúng nó thôi.

Năm nay, Quý Kiến Quân đã tăng lương cho mọi người lên mức một trăm sáu mươi đồng. Đương nhiên, đây là một bất ngờ lớn đối với tất cả những người công nhân làm việc ở vườn trái cây.

Tuy rằng so với phương Nam, khoản tiền lương này chẳng thấm vào đâu, nhưng so với mặt bằng chung của cả một vùng này thì cũng chẳng hề ít ỏi. Những công nhân dưới trướng của Quý Kiến Quân, không một ai có ý định bỏ việc, là vì lẽ gì ư?

Là bởi vì làm việc ở vườn trái cây, vừa gần nhà, trong nhà có chuyện gì cũng có thể chạy về lo liệu. Hơn nữa, họ còn có thể phụ giúp gia đình làm việc đồng áng, lại còn được ăn uống những món đồ nhà làm.

Thế nhưng nếu là ra ngoài làm việc thì sao? Chắc chắn không thể nào chăm lo được mọi chuyện trong nhà. Hơn nữa, làm việc bên ngoài thì chẳng lẽ không cần thuê nhà, không cần ăn uống à?

Tất cả đều phải chi tiêu, nếu trừ bớt đi những khoản đó, tiền lương cũng chẳng cao hơn ở đây là bao, mà suốt cả năm trời còn chẳng về quê được đôi lần.

Cho nên, ai nấy đều an phận không từ chức. Nên làm gì thì làm đó, không hề đề cập một chút đến vấn đề tiền lương.

Nhưng mà vẫn có ngoại lệ. Chẳng hạn như bác gái Lý, lúc bà ấy gặp Tô Đan Hồng, đã nửa úp nửa mở mà tỏ ý, tiền lương ở phương Nam cao như vậy, sao ở đây lương lậu chỉ hơn trăm bạc thế kia?

Tô Đan Hồng liền nói: "Nếu như bác cả và Kiến Hà Kiến Xuyên muốn xin nghỉ việc để đi phương Nam tìm việc làm, thì bên cháu cũng sẵn lòng để họ đi."

Bác gái Lý hiển nhiên có chút không hài lòng: "Đan Hồng, cháu đừng nghĩ chỉ có mình nhà cháu mới có việc làm đấy nhé!"

"Cháu cũng không nghĩ như vậy, cháu đã nói rồi, nếu bác gái có thể thuyết phục họ nghỉ việc thì bên cháu lúc nào cũng có thể thanh toán lương cho họ." Tô Đan Hồng nói.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 423