Cuối cùng bác gái Lý đã ra về tay không, chẳng có được chút lợi lộc nào cả.
Tuy nhiên Tô Đan Hồng cũng vẫn biếu bà ấy hai con cá mắm, coi như là chút an ủi.
Vốn đang rất tức giận, bác gái Lý cảm thấy cô con dâu nhà họ Quý dạo này tính tình càng lúc càng đáo để, tuy nhiên sau khi nhận được hai con cá mắm Tề Tê được đem sang biếu, sắc mặt bác gái Lý đã dễ chịu hơn không ít. Bà ấy cảm thấy tuy cô vợ này của Quý Kiến Quân tính khí đáo để nhưng mà cũng chẳng tệ hại gì.
Ít ra thì nhà Kiến Quốc và Kiến Nghiệp cũng chưa từng tỏ ra chút lòng thành nào với bà ấy cả.
Mấy chuyện lặt vặt của bác gái Lý thì Tô Đan Hồng cũng chẳng để tâm, thế nhưng, nể mặt bác cả Quý, người đã gắn bó với Vườn trái cây số hai bấy nhiêu năm nay. Vườn trái cây số hai từ thuở sơ khai, tất cả đều nhờ bác cả Quý đã tận tâm hết lòng giúp Quý Kiến Quân quản lý.
Phần kính nể, tôn trọng này cũng xứng đáng dành cho bác cả Lý.
Sau Tết, lương bổng của Quý Kiến Quân không chỉ tăng gần gấp đôi, mà toàn bộ các nhà máy trong khu vực của họ cũng đồng loạt điều chỉnh lương, mức sống chung đều đã nâng lên, nếu không tăng lương thì quả thực khó mà giữ chân được công nhân.
Đơn cử như nhà máy của giám đốc Hà, ông ta liên tục tăng lương lên tới một trăm tám mươi đồng một tháng, cao hơn nơi Quý Kiến Quân làm việc tới hai mươi đồng.
Nhưng không thể phủ nhận, cách làm này của ông ta hiệu quả thấy rõ. Về cơ bản, không một công nhân nào đòi nghỉ việc, ngược lại, những công nhân trẻ khỏe ở các nhà máy khác lại lũ lượt kéo nhau xin thôi việc. Tình trạng này kéo dài từ đầu năm cho tới tháng ba, khiến một nhà máy đã phải đóng cửa.
Đây là một xưởng giày da, vốn dĩ làm ăn cũng không đến nỗi tệ, nhưng ông chủ lại quá keo kiệt, tiền lương công nhân chỉ trả một trăm năm mươi đồng một tháng, ngoài ra cũng chẳng có bất cứ phúc lợi nào thêm.
Thế là công nhân cũng nghỉ gần hết.
Hôm nay giám đốc Hà bỗng dưng tới tìm Quý Kiến Quân. Vốn dĩ Quý Kiến Quân cũng chưa hiểu đầu đuôi ra sao, đợi giám đốc Hà trình bày xong thì anh cũng thấy xiêu lòng.
Giám đốc Hà muốn cùng anh hợp tác, sau đó cùng nhau nhận thầu xưởng giày da kia.
Chỉ có điều vốn liếng cần khá lớn, giám đốc Hà tuy có tiền tích lũy nhưng một khoản lớn như vậy đối với ông ta mà nói, vẫn là có chút khó khăn, chính vì vậy ông ta mới tìm đến Quý Kiến Quân.
Tám vạn đồng tiền nhận thầu, mỗi người bỏ một nửa, sau này xưởng giày có lãi thì chia đôi. "Cậu chỉ cần bỏ vốn thôi là được, sau này có lãi thì chúng ta chia đôi. Về mặt quản lý, tôi đã có kinh nghiệm rồi, nếu như cậu tin tưởng tôi thì có thể giao cho tôi toàn quyền phụ trách. Chỉ có điều, lương của xưởng tôi tương đối cao, cậu cũng nên chuẩn bị tâm lý trước nhé," Giám đốc Hà nói.
"Cái này cũng không phải chuyện gì quá lớn, chỉ có điều, vấn đề đầu ra tiêu thụ thì sao?" Quý Kiến Quân hỏi. "Chuyện này cậu không cần phải bận tâm, tôi có mối làm ăn, hơn nữa cũng sẽ yêu cầu ông Lưu giao lại cho tôi các khách hàng cũ trước đây," Giám đốc Hà nói.
Ông ta sản xuất xô nhựa, kiếm được cũng kha khá, tuy nhiên ông ta vẫn còn trẻ tuổi, đương nhiên là rất năng nổ. Giờ xưởng giày không làm ăn được nữa thì ông ta có thể tiếp nhận.
Nhưng mà tìm người hợp tác thì tất nhiên phải là người mình yên tâm mới được.
Ông ta cảm thấy Quý Kiến Quân rất đáng tin cậy.
Quý Kiến Quân liền nói muốn suy nghĩ thêm, chuyện lớn như vậy anh phải thương lượng với vợ nữa.
Giám đốc Hà nói: "Vậy ngày mai cậu cho tôi câu trả lời nhé, tôi cũng chỉ sợ vẫn còn những người khác muốn mua lại xưởng giày của ông Lưu nữa thôi."
Quý Kiến Quân đồng ý.
Lúc giám đốc Hà ra về, Quý Kiến Quân còn dặn ông ta đem một giỏ dâu tây về, biếu cho bà Hà ăn.
Giám đốc Hà đã ở trên núi nếm thử một ít, sau đó bắt đầu đặt mua dâu tây số lượng lớn. Ông ta phát cho mỗi một công nhân một ít đem về ăn, coi như phúc lợi.
Quý Kiến Quân sai người đi hái dâu, sau khi tiễn giám đốc Hà về, anh tự mình xuống núi tìm vợ.
"Chuyện này thì em không hiểu sâu," Tô Đan Hồng nói, "Tuy nhiên nếu anh cảm thấy được thì cứ hợp tác với ông ta thử xem sao. Em thấy con người ông ta cũng không tồi, có thể tin tưởng được."
Giám đốc Hà thỉnh thoảng cũng hợp tác làm ăn cùng với nhà cô, ông ta là một người khá là hào phóng và sòng phẳng, mấy chuyện lặt vặt đều không để bụng.
Năm ngoái, ông ta đã đến đặt mua không ít trứng gà và trứng vịt, yêu cầu đóng gói cẩn thận để giao đến tận chỗ làm, đều là để làm quà biếu Tết cho công nhân.
Không chỉ có trứng gà trứng vịt, còn có không ít cá mắm.
Thực ra, Giám đốc Hà còn muốn mua thịt muối, nhưng hàng đã hết sạch. Tô Đan Hồng chỉ cho Quý Kiến Quân mang biếu ông ta mấy miếng về nếm thử xem mùi vị ra sao, chứ muốn nhiều hơn thì không có. Đến cả ở Bắc Kinh và thành phố Đại học còn không đủ hàng để bán nữa là.
Quý Kiến Quân gật đầu, trong lòng cũng đã có những tính toán riêng.
Nếu như phải hợp tác làm ăn với người khác, về cơ bản anh sẽ không vội vàng suy xét. Nhưng một khi đã khiến anh phải đắn đo thì phần lớn đều là những đề nghị anh sẽ chấp thuận.
Chính vì thế, anh không đợi tới ngày hôm sau, mà tự mình lái xe đi giao dâu tây, tranh thủ bàn chuyện này với Giám đốc Hà luôn.
Hai người cùng tới tìm ông Lưu, chủ xưởng giày da vừa phá sản. Các thủ tục giấy tờ được làm khá nhanh chóng, chỉ sang ngày hôm sau là đã hoàn tất. Ông Lưu sau đó cũng dẫn theo vợ con xuôi về miền Nam để tìm kiếm một con đường phát triển mới.
Quý Kiến Quân và Giám đốc Hà bắt đầu quá trình tuyển người. Mức lương khởi điểm được đặt thẳng ở mức một trăm tám mươi đồng, nhưng yêu cầu công nhân phải có kinh nghiệm, đặc biệt là những người đã từng làm việc ở xưởng cũ. Giám đốc Hà đã cử người đi mời họ quay về.
Số người tìm lại được không nhiều, nhưng Giám đốc Hà quyết định thăng chức họ lên làm quản lý, chịu trách nhiệm hướng dẫn và huấn luyện công nhân mới.
Tiền lương quản lý đương nhiên sẽ cao hơn. So với mức lương trước đây, những nhân viên cũ này chắc chắn cảm thấy hài lòng. Đặc biệt, Giám đốc Hà còn thông báo sau này lương sẽ tiếp tục tăng, bây giờ chỉ mới là cấp quản lý, sau này khi việc kinh doanh đi lên thì sẽ còn được thăng chức nữa.
Chưa cần quan tâm sau này sẽ ra sao, bây giờ nhất định phải cho họ nếm chút "mật ngọt" trước mắt. Không chỉ đối với cấp quản lý như vậy, mà đối xử với những công nhân mới tuyển cũng y hệt: chăm chỉ làm việc thì sẽ có cơ hội thăng tiến!
Giám đốc Hà còn điều động mấy đầu bếp từ công xưởng của mình tới, đồng thời lôi kéo thêm đầu bếp của xưởng giày cũ, để mỗi ngày hỗ trợ một bữa ăn trưa thịnh soạn. Bữa cơm trưa không chỉ được bao ăn no mà còn có cả thịt thà đầy đủ.
Nói tóm lại, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, xưởng giày mới này đã được Giám đốc Hà thay da đổi thịt hoàn toàn.
" Nhưng mà số lượng công nhân vẫn còn hơi ít." Quý Kiến Quân nhận định. Giờ trong xưởng giày tính đi tính lại cũng chỉ có hơn chục công nhân mà thôi, trong khi xưởng này trước đây phải có hơn bốn mươi công nhân, đủ để thấy quy mô lúc đó lớn đến mức nào.
"Giờ mới bắt đầu, cứ từ từ. Sau này khi tiếng lành về mức lương và phúc lợi của xưởng chúng ta đồn ra ngoài, thì không lo không có người tới." Giám đốc Hà giải thích, gương mặt lộ rõ vẻ tự tin vào cách quản lý của mình.
Tuy rằng trong gần một năm trở lại đây đang rộ lên phong trào "nam tiến" ( đi tới miền Nam làm ăn), nhưng chỉ cần công việc ở đây phù hợp, lương cao đãi ngộ lại tốt, môi trường không tệ thì chẳng có ai lại chịu lặn lội đường xa tới miền Nam cả.
Tiền lương ở miền Nam tuy có thể cao thật, nhưng chẳng phải cũng phải ăn tiêu đó sao? Ra ngoài đâu có không cần dùng tới tiền, quan trọng nhất là ở đất khách quê người, muốn mua đặc sản quê nhà cũng đắt đỏ, đến tình người cũng bạc bẽo. Không phải vì vạn bất đắc dĩ thì ai muốn rời xa quê hương, đi làm xa để bị người khác coi thường cả.