"Đan Hồng, em cứ yên tâm," Quý Kiến Quân trịnh trọng nói với cô, "những thứ này anh nhất định sẽ sớm sắm sửa về cho em!"
Tô Đan Hồng ngẩn người. Vốn dĩ cô định tự mình mua về, nhưng thấy Kiến Quân nhà cô hăm hở muốn thể hiện như vậy, cô cũng không nỡ ngăn cản, chỉ gật gù: "Được đó, vậy thì anh nhớ cố gắng kiếm tiền nhé, em sẽ chờ anh mua cho em." Quý Kiến Quân chăm chú gật đầu.
Sau khi hai vợ chồng nói xong chuyện chính, Quý Kiến Quân bắt đầu thực hiện trách nhiệm của một người cha, thủ thỉ với cái bụng của cô, trò chuyện cùng đứa trẻ bên trong, và bàn tính chuyện tương lai, gửi gắm hy vọng vào đứa bé sắp chào đời.
Ngày hôm sau, Quý Kiến Quân lại tiếp tục lên núi làm việc.
Việc xây tường rào quanh ngọn núi không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, bởi còn không ít các hạng mục cần phải làm. Mãi ba tháng sau, làm ngắt quãng, thì bức tường rào mới coi như xong xuôi.
Lần này chi phí tốn kém hơn một chút. Một bức tường được dựng lên như vậy, sáu trăm đồng tiền mà Tô Đan Hồng đưa cho cha Quý trước đó không đủ chi dùng, còn phải bù thêm hơn một trăm đồng nữa mới xem như xong. Đó là còn chưa kể tiền công thợ cho Quý Kiến Quốc và những người khác.
Có điều, sau khi bức tường hoàn thành, gương mặt cha Quý và mẹ Quý cũng dãn ra, lộ vẻ hài lòng.
Ngoại trừ một cánh cửa lớn bên ngoài, ba cánh cửa nhỏ khác cũng đều được giữ lại. Khoảng thời gian này, Quý Kiến Quân còn tự mình chạy một chuyến đến thành phố Giang Thủy, đặc biệt đặt làm cửa sắt từ bên đó, rồi thuê người chở về, lại tốn thêm hơn năm mươi đồng tiền.
Tính ra, tổng cộng đã tiêu tốn gần tám, chín trăm đồng. Khi người trong thôn vừa nghe nói cái giá này, ai nấy đều âm thầm hít một hơi kinh ngạc.
Tám, chín trăm đồng bạc, quả thực là số tiền mà nhà người bình thường khó lòng bỏ ra nổi. Vườn trái cây kia vừa mới bắt đầu, đã ném vào trong đó ngần ấy tiền, hơn nữa còn chưa tính tiền cây giống. "Giờ thì mấy con Tiểu Bạch cũng đều đã lớn rồi, anh đem chúng thả lên núi đi, cho chúng mỗi con một cái ổ, để chúng sau này ở lại trên núi mà trông coi." Tô Đan Hồng nói.
Quý Kiến Quân gật đầu đáp lời, ngay trong ngày, anh cùng cha Quý lên núi, làm ba cái ổ cho ba chú chó. Đó đều là những cái ổ rộng rãi, tươm tất.
Đến cả cha Quý cũng phải tấm tắc, bảo đó là những cái ổ chó hạng sang.
"Ba đứa chúng mày sau này phụ trách trông coi mảnh vườn trái cây này. Nếu là trẻ con thì xua đuổi một tiếng là được, còn nếu có kẻ lạ mặt nào không biết điều, chúng mày cứ thế mà xông vào cắn, không cần khách sáo!" Tô Đan Hồng dặn dò Tiểu Bạch và hai con ch.ó vàng còn lại.
Ba chú chó tuy chưa thông minh bằng Đại Hắc, nhưng cũng vô cùng linh tính, tất cả đều khẽ gừ gừ đáp lời.
Nửa năm trôi qua, bởi vì được ăn uống quá tốt, lại còn có nước linh tuyền tẩm bổ, bộ lông của ba chú chó trở nên dày mượt, ánh mắt dữ tợn. Dắt con nào ra ngoài cũng khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi.
Người trưởng thành, thậm chí cả những thanh niên trai tráng khỏe mạnh như Quý Kiến Quốc hay Quý Hồng Quân cũng không phải đối thủ của chúng!
Có điều, chúng không đánh lại Quý Kiến Quân. Anh đã qua rèn luyện trong quân ngũ, tuy trước đây từng có thương tích trên người, nhưng hiện tại, dù cô có bảo anh thử sức, năm sáu thanh niên trai tráng trong thôn liên kết lại cũng không phải là đối thủ của anh.
Đối với điểm này, Tô Đan Hồng đặc biệt tự hào. Đây chính là người đàn ông của cô, cho cô một cảm giác an toàn đặc biệt, khiến người khác chẳng dám giở thói trịch thượng với cô khi ra ngoài.
Đàn gà con Tiểu Bạch đã được đưa lên núi chăn thả, trong nhà chỉ còn lại Đại Hắc giữ nhà, nhưng có nó ở đây thì một cũng bằng hai rồi. Mỗi ngày sớm tối hai bữa cơm, đều do Quý Kiến Quân mang lên núi. Cha Quý cũng hay lên núi lui tới, vì nhàn rỗi không có việc gì làm, vả lại ông còn dẫn theo Hứa Ái Đảng và Quý Hồng Quân bắt tay vào dựng chuồng gà nữa. Mỗi ngày đều có không ít việc bận rộn, bất quá, đối với Hứa Ái Đảng và Quý Hồng Quân mà nói, đó đồng thời cũng mang lại cho họ mười ba đồng tiền công mỗi tháng.
Tô Đan Hồng đã nói rõ ràng với bọn họ, họ cũng vui vẻ nhận lời làm người làm thuê. Nếu đến mùa vụ cần người giúp việc nhà, họ có thể đến xin phép nghỉ, Tô Đan Hồng rất cởi mở với việc này.
Hứa Ái Đảng và Quý Hồng Quân đều đặc biệt quý trọng khoản thu nhập ổn định này, bởi từ năm nay trở đi, cuộc sống của hai nhà họ cũng nhờ khoản thu nhập ổn định này mà được cải thiện đáng kể.
Hơn nữa, được Tô Đan Hồng và Quý Kiến Quân tín nhiệm, họ cũng tuyệt đối không chểnh mảng công việc. Về cơ bản, bất cứ việc gì giao cho họ thì chẳng cần ai nhúng tay vào, công việc gì cũng đâu ra đấy.
Đối với việc trả tổng cộng hai mươi sáu đồng tiền công mỗi tháng cho hai người, Tô Đan Hồng một chút cũng không đau lòng.
Trái lại, Mẹ Quý tiếc tiền đến không chịu được, có điều Tô Đan Hồng không coi đó là việc to tát, thỉnh thoảng nghe bà lải nhải cũng chẳng sao.
Thấm thoắt, bụng Tô Đan Hồng đã lớn được hơn tám tháng, chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày sinh nở, cái bụng đã to vượt mặt. Quý Kiến Quân hiện tại thật không dám xa cô quá lâu. Coi như thật sự có việc cần đi xa, anh đều phải nhờ cậy Mẹ Quý trông nom, thậm chí còn tìm cả thím Dương hàng xóm, để bà có thể vừa làm đồ thủ công vừa tiện trông chừng cô.
Lúc này, Thím Dương một bên khâu giày một bên cười nói: "Thím còn chưa từng thấy Kiến Quân xót vợ như vậy. Đan Hồng này, cháu đúng là có phúc lắm đấy!"
Tô Đan Hồng cười đáp: "Tính Kiến Quân vốn kỹ tính như thế đó thím ạ, cả ngày cứ lo này lo nọ, làm như thể chưa từng có ai trong nhà sinh nở vậy. Cháu đã bảo anh ấy không cần phải chu đáo đến mức đó, nhưng anh ấy có chịu nghe đâu."
Thím Dương thoăn thoắt khâu đáy giày. Những chiếc đáy giày này có thể mang lên thị trấn bán, bà khâu rất đẹp, mỗi lần mang ra chợ đều bán hết sạch. Tuy rằng tiền công không được bao nhiêu, nhưng cũng đủ để giúp đỡ phần nào chi phí trong nhà.
Tô Đan Hồng ngồi ngay bên cạnh thêu hoa, hai người vừa làm việc, miệng vừa chuyện trò rôm rả. Thím Dương nhìn cô nhanh chóng thêu xong bức tranh thêu hoa mẫu đơn, tuy đã không phải lần đầu tiên chứng kiến tài hoa thêu thùa của vợ Kiến Quân, nhưng Thím Dương vẫn cứ ngẩn người, miệng không khép lại được.
Mà màu sắc, lại đa dạng đến thế; chủng loại, lại phong phú đến thế; hơn nữa, chẳng cần đến mẫu mực nào, ấy vậy mà vợ Kiến Quân có thể thêu ra được. Quả thực, đây đích thị là tay nghề của bậc thợ thêu tài hoa mới có thể làm được.
Trước kia, Thím Dương cũng từng sang đây học hỏi, nhưng không học được. Bây giờ xem vợ Kiến Quân đang thêu thùa ngay trước mặt mình, bà thực sự thấy cái nghề thêu này đâu phải ai cũng làm được đâu.
Nhìn đóa hoa mẫu đơn lớn kia, trông sống động như thật. Những cảnh sơn thủy cũng vậy, tất cả đều đặc biệt tinh xảo.
Thím Dương nhìn một hồi thì tiếp tục khâu đáy giày của chính mình. Dù sao bà cũng đã hiểu rõ, toàn thôn này e là chỉ có vợ Kiến Quân mới thêu được như thế. Còn những người khác trong thôn, cũng đều không có bản lãnh này.
Bởi vậy mới nói, không phải là thím già rồi nên không khéo léo được như vậy, mà cái nghề kiếm sống này quả thực cần có năng khiếu trời phú.
“Thím ơi, cháu nghe nói trong thôn mình sắp kéo điện phải không ạ?” Tô Đan Hồng hỏi.
Thím Dương đáp: “ Đúng đấy, qua mấy ngày là có thể đến làm rồi. Mà lắp điện để làm gì? Vừa phải đi mua đèn điện, dùng điện còn tốn tiền.”
“Thím không lắp điện sao?” Tô Đan Hồng kinh ngạc nhìn bà.
“Không lắp, cứ thắp đèn dầu là xong.” Thím Dương nói.
“Chi bằng cứ lắp trước, hiện giờ lắp đặt vẫn còn miễn phí. Sau này nếu như đổi ý muốn lắp, vậy thì phải tốn tiền. Chỉ cần dùng điện dè sẻn một chút, một tháng cũng không đến mấy hào tiền. Nếu sau này lắp đặt đòi tiền, chẳng phải số tiền đó lại thành phí lắp đặt hay sao, chẳng bõ bèn gì.” Tô Đan Hồng phân tích.