“Ừm, vậy để tôi bảo bọn họ lắp.” Thím Dương nghĩ một lúc rồi gật đầu nói.
Điện được kéo rất nhanh, chỉ sau ba ngày đội thi công đã đến rồi. Đại đa số các hộ gia đình trong thôn đều đã lắp, chỉ có một bộ phận nhỏ nói xài điện tốn kém nên không chịu lắp.
Lắp hay không, đây đều là vấn đề của mỗi người. Họ không phản đối cũng chẳng ủng hộ, đều nghe theo ý kiến của dân làng.
Đối với vấn đề có muốn lắp hay không, Hứa Ái Đảng và Quý Hồng Quân thì phải dò hỏi Quý Kiến Quân. Lúc này, cả hai đều coi Kiến Quân là chủ nhà, nên nhất mực nghe lời anh.
Chẳng cần đắn đo, Quý Kiến Quân bảo họ cứ lắp đi, vì đây là điều cần thiết. Mai sau cuộc sống khấm khá, lỡ có tiền sắm chiếc ti vi về, chẳng phải lại cần dùng tới sao?
“Vợ à, nếu lắp điện rồi, chúng ta đi mua một cái ti vi trước được không?” Đôi mắt Kiến Quân sáng rực lên.
“Thôi, từ từ hãy mua ti vi.” Tô Đan Hồng từ chối không chút do dự.
Quý Kiến Quân vốn tưởng rằng vợ anh sẽ thích, anh sững sờ: “Vì sao?”
“Đến lúc đó trong thôn chỉ có nhà chúng ta có ti vi, tất cả người trong thôn sẽ lũ lượt kéo đến đây. Nếu bị Đại Hắc cắn cho thì phải làm sao?” Tô Đan Hồng nói.
Quý Kiến Quân sững sờ, thực ra những chuyện này anh chưa từng nghĩ tới.
Nhưng đây quả thực là một vấn đề. Nếu trong thôn chỉ có nhà anh có ti vi, vậy buổi tối mọi người đều sẽ tụ tập đến đây, vậy anh có cho xem không? Không phải nói tiếc chút điện đó, mà là người đông thì chuyện cũng phức tạp. Anh cho xem rồi thì phải cho xem mãi, nếu không sẽ bị người ta trách móc. Mà nếu xem nhiều, vợ anh liệu còn được yên thân không? Đợi sinh con ra, con cái sau này liệu có được yên ổn không?
“ Đúng đúng đúng, là anh hồ đồ thật rồi. Từ từ đã mua ti vi, đợi khi nào thích thì mua.” Quý Kiến Quân vội nói, quả thực khó lòng tưởng tượng nổi những ngày tháng ấy.
Tô Đan Hồng cười mỉm lườm anh một cái, rồi nói: “Qua vài ngày nữa em thêu xong bức tranh này rồi, đến lúc đó anh mang lên thị trấn đưa cho chị Hồng. Bức tranh mẫu đơn này có giá khoảng một ngàn rưỡi, chị ấy hẳn cũng biết rõ giá trị của nó rồi. Tiện đường anh hỏi thăm chị ấy chuyện nhà cửa. Số tiền chúng ta đang có, giờ đã gần đủ mua hai căn rồi.”
Hơn ba tháng qua, cô cũng liều lĩnh thật. Nếu không nhờ dòng nước Linh Tuyền dưỡng sức liên tục, chắc chắn cô không thể thêu được nhiều đến thế.
Bức tranh hoa mẫu đơn này đã là bức thứ sáu rồi. Năm bức trước đều bán được khoảng tám, chín trăm đồng một bức, thuộc dạng khá khẩm. Chỉ là bây giờ vật giá leo thang, giá tranh thêu cũng vì thế mà tăng theo, nên mới bán được giá tương đối hời.
Bên phía Trân Miêu Hồng cũng thành thật cho cô hay, hai người gần như là chia đôi lợi nhuận. Nhưng bức tranh hoa mẫu đơn này, Tô Đan Hồng đã bỏ ra gần hai mươi ngày trời, dồn không ít tâm tư vào đó. Với giá một ngàn rưỡi, quả thực hơi thấp.
"Ừm!" Quý Kiến Quân gật đầu. Mấy ngày sau, anh liền mang bức tranh thêu sang tìm chị Hồng.
Chị Hồng nhận lấy bức tranh thêu hoa mẫu đơn, hai mắt liền phát sáng, trực tiếp trả cho anh một nghìn sáu trăm đồng, số tiền này còn cao hơn một trăm đồng so với dự tính của Tô Đan Hồng.
Quý Kiến Quân hỏi về chuyện mua nhà ở khu Đại học.
"Nhà bên đó còn khoảng nửa tháng nữa là có thể xem được, nhưng tôi đã dặn dò người quen bên đó giữ lại cho chúng ta rồi, đến lúc đó có thể đến lựa chọn." Chị Hồng nói. "Vậy thì tốt quá rồi." Quý Kiến Quân gật đầu.
"Lần này Đan Hồng liều lĩnh thật, dám mua tới hai căn lận sao?" Chị Hồng cười hỏi.
"Vâng, muốn giữ lại sau này cho con cái." Quý Kiến Quân bật cười. Chị Hồng gật đầu: "Đan Hồng nhà chú thật có tầm nhìn xa trông rộng. Chuyện nhà cửa bên đó thì khỏi lo lắng rồi, khu Đại học nằm ngay sát bên, thế nào giá cũng sẽ còn tăng nữa. Giữ lại làm nhà tân hôn cho con, hay bán đi rồi mua nhà ở chỗ khác cho bọn nhỏ cũng đều không tệ cả."
Chính chị cũng từng có ý định mua hai căn, nhưng trước đó trong nhà xảy ra một số việc nên chị chưa thể ra tay. Tuy nhiên, có bức tranh thêu của Đan Hồng, chị vẫn có thể mua được hai căn nhỏ hơn một chút.
Sau khi Quý Kiến Quân về nhà, anh liền đưa tiền và thuật lại lời của chị Hồng.
Tô Đan Hồng cười nói: "Chị Hồng ấy mà, chị ấy thích đầu tư vào nhà đất, nói là tương lai nhà cửa chắc chắn sẽ lên giá."
"Chị ấy còn khen em biết nhìn xa trông rộng nữa chứ." Quý Kiến Quân cười kể lại.
"Em đây là phụ nữ nông thôn, tầm nhìn xa trông rộng gì cho cam. Nếu không phải nghe chị Hồng nói về việc chuẩn bị nhà tân hôn cho con, thì em cũng chẳng nghĩ tới chuyện mua nhà đâu." Tô Đan Hồng thanh minh.
Ban đầu, cô định mua một căn nhà ở thành phố Giang Thủy, vì thấy Trường Trung học Số Một nằm ở đó, sau này con cái cô sẽ phải đến đó học cấp ba, cô cũng không muốn để bọn nhỏ phải nhìn sắc mặt Vân Lệ Lệ mà sống.
Dù căn nhà trăm linh tám mét vuông không quá lớn, nhưng chắc chắn là đủ rộng rãi để ở.
Còn căn nhà ở khu Đại học thì để dành cho con cái sau này lên đại học. Đợi mua hai căn nhà này xong, coi như đã gần đủ rồi, sau này có căn nào ưng ý hơn thì tính sau.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không mua thêm nữa. Bởi vì đợi mua hai căn này xong, số tiền còn lại trong nhà sẽ chẳng còn bao nhiêu. Hai nghìn đồng tiền trợ cấp xuất ngũ mà Quý Kiến Quân mang về, tính toán ra cũng đã chi tiêu gần hết, chỉ còn hơn một nghìn đồng chút đỉnh. Mua thêm chiếc máy giặt, cái tủ lạnh tốn chừng sáu bảy trăm, vậy là trong nhà chỉ còn lại chưa đến một nghìn bạc, số tiền đó phải để dành lo chuyện sinh con đẻ cái, rồi nuôi con nữa.
"Hôm nay anh đã đi hỏi thăm rồi, muốn mua tủ lạnh với máy giặt thì cần phải xuống thành phố Giang Thủy, bên đó mới có bán." Quý Kiến Quân nói.
"Vậy thì phải thuê một chiếc xe để đi rồi." Tô Đan Hồng nghe thế, liền bảo.
Quý Kiến Quân cười, nói: "Lúc anh hỏi chị Hồng, chị ấy nói lần sau sẽ trực tiếp mang đến tận nơi cho chúng ta, chúng ta trả tiền là được, không cần anh tự mình chạy một chuyến xuống Giang Thủy."
"Vậy có phiền chị ấy quá không?" Tô Đan Hồng liền hỏi.
"Anh cũng bảo không cần, nhưng chị ấy nói chị ấy cũng đang giới thiệu mối làm ăn cho chị gái mình, với lại bên đó cũng chuyên giao hàng tận nhà. Chúng ta mua một cái tủ lạnh nhãn hiệu Snowflake với một cái máy giặt nhãn hiệu Friendship, thì bên đó sẽ giao hàng tận nơi. Chẳng phiền hà gì đâu, đều là chuyện nên làm cả." Quý Kiến Quân cười nói.
"Người ta nói nên làm thì mình cũng nên vậy hả?" Tô Đan Hồng cười lườm anh một cái, rồi nhìn mấy gói sữa bột lúa mạch bên cạnh, nói: "Chị Hồng đã gửi cho em không ít sữa bột lúa mạch rồi, từ khi có thai đến giờ gần như đều nhờ đồ của chị ấy cả."
"Đợi chúng ta xử lý xong mấy cây ăn quả, đến lúc đó sẽ mời chị ấy đến nhà ăn quả thoải mái." Quý Kiến Quân cười nói.
Tô Đan Hồng cũng tủm tỉm cười.
Với tác phong nhanh nhẹn của mình, chẳng mấy chốc đã tới hẹn. Sau đúng một tuần, Chân Miêu Hồng ngồi trên một chiếc xe tải nhỏ chở đầy hàng hóa đến tận thôn.
Đây là lần đầu tiên chị tới đây, đích thân mang tủ lạnh và máy giặt tới giao.
Dù thôn xóm không hề nhỏ, nhưng sự xuất hiện của chiếc xe tải lớn ấy đã nhanh chóng gây nên một phen huyên náo. Nhất là khi biết Quý Kiến Quân mua tủ lạnh và máy giặt về cho vợ, tin tức này chẳng khác nào một quả b.o.m nổ tung giữa làng. Người ta đã từng thấy cảnh chồng chiều vợ, nhưng chiều vợ đến độ này thì đúng là chưa ai từng thấy bao giờ!