Tủ lạnh hiệu Tuyết Hoa, lại còn máy giặt Hữu Nghị, hai món này giá chẳng hề rẻ chút nào. Cộng gộp lại, e rằng phải ngót nghét hàng trăm đồng!
Sắp vào mùa đông rồi, mua tủ lạnh để làm gì cơ chứ?
Còn máy giặt nữa, chẳng lẽ giặt tay không được hay sao? Mấy món đồ xa xỉ này chỉ có dân thành phố mới dùng thôi chứ!
Thế mà Quý Kiến Quân lại đem tất cả về nhà, quả thực là chiều vợ đến hỏng cả người rồi! Nhưng cũng rất nhanh sau đó, có lời đồn đại rằng, tiền bạc trong nhà đều do Tô Đan Hồng chăm chỉ thêu thùa mà kiếm được, hoàn toàn không đụng đến một đồng nào của Quý Kiến Quân, số tiền của anh thì đã dồn hết vào vườn cây ăn quả rồi.
Nhưng bất kể lời ra tiếng vào ra sao, trong lòng mọi người vẫn không khỏi ngưỡng mộ lẫn ghen tị.
Trong nhà mà có được hai món đồ lớn thế này, nói ra ngoài thì nở mày nở mặt biết bao nhiêu?
Quý Kiến Quân mời Chân Miêu Hồng, người tài xế và cậu thanh niên phụ dỡ hàng vào nhà dùng chén nước.
Tô Đan Hồng bước ra, Chân Miêu Hồng liền vội vã đỡ lấy cánh tay cô, ánh mắt sáng rỡ, nhìn cái bụng tròn vo của cô mà thốt lên: "Đan Hồng này, cái bụng này của em chắc chừng sắp đến ngày sinh rồi ấy nhỉ!" "Dạ đúng vậy, còn khoảng hơn một tháng nữa thôi ạ." Tô Đan Hồng mỉm cười đáp. "Chị thấy chú Kiến Quân cũng thương em thật lòng, nhìn sắc mặt em hồng hào thế này là biết. Nhưng giờ cũng sắp sinh rồi, việc thêu thùa cứ gác lại đã, mình không vội vàng gì. Đợi con cái bình an chào đời rồi hãy tính, bây giờ em nên chịu khó đi lại nhiều một chút, lúc sinh nở sẽ không vất vả đến vậy đâu.” Chân Miêu Hồng ân cần dặn dò.
Tô Đan Hồng cũng vâng dạ lắng nghe.
Cô dẫn Chân Miêu Hồng đi dạo quanh sân, vừa cười vừa nói: "Giờ em mang thai không được tiện cho lắm, nếu không thì em đã dẫn chị Hồng ra tham quan vườn cây ăn quả rồi." "Không sao đâu, sau này chị còn ghé chơi dài dài mà." Chân Miêu Hồng vui vẻ nói.
Chị cũng từng nghe Tô Đan Hồng nhắc tới chuyện trong nhà có trồng một vườn cây ăn quả, nhưng chị cũng không mấy bận tâm. Chị vẫn cho rằng thêu thùa kiếm tiền vẫn là chắc chắn hơn, vườn cây ăn quả thì có thể làm được quy mô bao lớn chứ?
"Bên kia đã bán đứt căn nhà rồi, ba ngày nữa chị định lên thành phố Đại Học. Em bảo em rể đi cùng chị một chuyến, chúng ta qua đó xem trước, lúc đó may ra còn chọn được căn ưng ý nhất.” Chị Hồng nói thêm.
“Vâng ạ.” Tô Đan Hồng gật đầu. Chị Hồng không nán lại lâu, chỉ chừng nửa tiếng rồi quay về. Lúc chia tay, Tô Đan Hồng biếu chị năm, sáu cân trứng gà tươi rói. Chị Hồng thoạt tiên còn dặn cô giữ lại bồi bổ cho bản thân, nhưng thấy Tô Đan Hồng cứ khăng khăng nói trong nhà còn nhiều lắm, chị mới không tiện từ chối nữa mà nhận lấy, mỉm cười cất bước rời đi. Quý Kiến Quân ở bên cạnh cũng đã thanh toán xong tiền tủ lạnh và máy giặt với người giao hàng. Do Chân Miêu Hồng giới thiệu, nên hai chiếc máy mới toanh này rẻ hơn ngoài cửa hàng tới hai mươi đồng một cái. Tính ra dù tốn ngót nghét sáu trăm đồng, nhưng cũng đã rẻ hơn được cả bốn mươi đồng. Hơn nữa, anh cũng không cần chạy vạy đi mua, lại còn được chuyển thẳng tới tận nơi, tính ra thì đỡ được cả một ngày đường và chi phí đi lại.
Đợi sau khi Quý Kiến Quân tiễn những người khách về, bà con trong thôn liền nhao nhao hỏi: "Kiến Quân này, chiếc máy giặt, cái tủ lạnh này giá bao nhiêu tiền vậy?" "Gần bảy trăm đồng, là bên Thành phố Giang Thủy gửi sang đấy ạ." Quý Kiến Quân cười đáp. Thực tình, cũng là nhờ có mối quen biết với cô Chân Miêu Hồng, chứ không thì đúng là phải tốn gần bảy trăm đồng thật. Nhưng dựa dẫm vào quan hệ nhiều quá, Quý Kiến Quân cũng không muốn mãi nợ ân tình. " Tôi vừa gọi điện thoại cho bên họ rồi, đó là công ty của họ. Nếu mọi người muốn mua, tôi sẽ cho số điện thoại, cứ gọi điện bảo họ gửi đến là được." Quý Kiến Quân nói thêm.
Bà con trong thôn vừa nghe thấy cái giá ấy đều há hốc mồm ngạc nhiên.
Gần bảy trăm đồng ư?
Nhà nào, hộ nào mà chịu bỏ ra số tiền lớn đến thế chứ? "Có nhiều tiền như vậy, sao không mua thẳng cái TV cho rồi?" Có người buột miệng.
" Tôi cũng muốn mua lắm chứ, nhưng chẳng phải là hết cách rồi sao? Vợ tôi sắp sinh rồi, đến lúc đó trời lạnh lẽo, tã lót các thứ cũng phải cần một cái máy giặt, tiện lợi biết bao nhiêu." Quý Kiến Quân giải thích.
Nghĩ cũng phải, nhìn bụng vợ anh, gần như là sinh vào đầu mùa đông, nếu có một cái máy giặt, chắc chắn là vô cùng tiện lợi.
Nhưng một số người vẫn cho rằng anh phung phí, không mua TV mà lại sắm máy giặt, tủ lạnh. Mẹ Quý đã ra ruộng rồi, dù không trồng bao nhiêu thứ, nhưng cũng không thể để ruộng hoang được. Bởi biết Tô Đan Hồng thích ăn khoai lang, bà đã trồng một ít. Khoai lang mùa này ngấm sương nên ngọt lịm, mềm bùi, đừng nói Tô Đan Hồng, ngay cả cha Quý cũng thích ăn, chỉ có mẹ Quý thì không ưa.
Mấy năm nay bà ăn khoai lang đến ngấy tận cổ rồi, nhìn thấy khoai lang cũng hơi sợ.
Nhưng Tô Đan Hồng thích, bà vẫn trồng. Ngoài ra còn một ít đậu nành, một ít đậu phộng và vừng, trồng cũng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho cả nhà ăn.
Cha Quý đã lên núi từ sớm, không có ở đây.
Lúc mẹ Quý về, nghe thấy Hầu Tử vừa tan học chạy đến nói: "Bà nội ơi, nhà chú ba mua máy giặt, còn mua tủ lạnh nữa, trông oách lắm ạ, cháu còn ra sờ thử mấy bận!" Vì được sờ nắn mấy lần, khiến nó sướng rơn cả người, những thứ đồ đó đều là vật dụng to lớn, nhà nó còn chưa có đâu.
Mẹ Quý vừa nghe vậy, liền cẩn thận đóng cửa rồi dẫn Hầu Tử sang. Đoàn người vẫn còn chưa xem đủ, vẫn còn một số bà con chưa về. "Mẹ, mẹ về rồi." Tô Đan Hồng nở một nụ cười tươi tắn.
Mẹ Quý nhìn thấy chiếc máy giặt đặt ngay bên ngoài, lập tức nhíu mày hỏi: "Sao lại mua cái đồ chơi này về vậy?" "Chẳng phải mua về để dùng sao?" Một người trong thôn thay lời Kiến Quân.
"Có mấy bộ quần áo mà thôi, cần gì đến mức phải mua máy giặt về?" Mẹ Quý chau mày nói.
"Mẹ, mẹ theo con vào xem tủ lạnh này." Quý Kiến Quân cười nói, đoạn mời người mẹ đang không vui của mình vào nhà. Mẹ Quý nhìn thấy cái tủ lạnh này, liền càng tức tối, "Cái này tốn ngốn bao nhiêu tiền thế này hả? Cuộc sống của hai vợ chồng vừa mới bắt đầu, cứ tiêu xài như thế này thì trong nhà có bao nhiêu tiền cũng chẳng đủ!"
"Mẹ à, mua những món đồ này đều là tiền Đan Hồng kiếm ra, mẹ đừng mắng Đan Hồng." Quý Kiến Quân nhỏ giọng nói.
"Mẹ không mắng ai sất, nhưng hai đứa các con mua hai cái máy này làm gì? Mùa đông sắp tới rồi, tủ lạnh cũng không dùng đến, còn cái máy giặt này nữa, nếu mùa đông sợ nước lạnh, có thể dùng nước nóng để giặt. Nhân lúc Đan Hồng đang thai nghén, vậy mẹ có thể giặt giúp cho, số tiền này vốn không cần thiết phải tiêu!" Mẹ Quý cương quyết nói. "Bây giờ mua cũng đã mua rồi, không trả lại được. Hơn nữa năm nay không dùng thì những năm sau này đều có thể dùng mà. Sau này trời lạnh rồi, đồ mùa đông của cha mẹ cũng có thể đem sang đây giặt." Quý Kiến Quân cười nói, cố gắng xoa dịu.
Mẹ Quý lườm anh một cái đầy bất lực.
"Mẹ à, chúng con cũng đã khôn lớn rồi, những chuyện này chúng con tự quyết định được, chúng con biết chừng mực mà." Quý Kiến Quân nói.
Mẹ Quý thở dài, nói: “Mẹ cũng không phải muốn can thiệp vào chuyện của các con, chỉ là sắp sinh nở rồi, chỗ nào cũng cần tiền. Tiền còn lại có nhiều không?”
Quý Kiến Quân liên tục gật đầu. Sau khi Mẹ Quý tiện miệng buông câu đó, bà liền bắt đầu săm soi chiếc tủ lạnh, rồi hài lòng nói: “Tuy đắt đấy, nhưng quả là đồ tốt. Các con dùng cũng phải cẩn thận một chút đấy nhé.”
"Dạ, chúng con biết rồi." Quý Kiến Quân mỉm cười.
Sau khi Mẹ Quý đi ra, bà liền kéo mấy người hàng xóm lại than phiền, nào là cái máy giặt, cái tủ lạnh này không biết tốn bao nhiêu điện. Tủ lạnh thì thôi đi, trời sắp lạnh rồi, cũng chẳng tốn là bao, nhưng cái máy giặt này thì khác. Nó tốn rất nhiều điện, mỗi lần dùng không biết mất bao nhiêu tiền điện nữa chứ.