“Được thôi, con ở một mình cũng buồn. Có chó giữ nhà vẫn yên tâm hơn, trước kia ta cũng từng nói qua với con rồi, con còn ngại bẩn không chịu nuôi cơ mà. Giờ thì hay rồi, con dâu nhà ta đúng là đã trở nên hiểu chuyện hơn.” Mẹ Quý vui vẻ đồng ý việc nhỏ này.
Dù sao thì nàng dâu này cũng là do bà đích thân chọn. Chỉ cần nàng chịu khó học hỏi, dụng tâm chăm sóc con trai bà, những lỗi lầm trước kia của Tô Đan Hồng, bà cũng sẽ không tính toán nữa.
Lúc Mẹ Quý trở về, miệng vẫn còn mang theo ý cười, tay thì bưng một mâm sủi cảo.
Thế cho nên Ba Quý lấy làm lạ, hỏi: “Bà không cãi nhau với con dâu đấy à?”
Mỗi lần trước kia như vậy, bà bạn già của ông đều giận đùng đùng, vì mấy lần trước con dâu không về, ông còn nghĩ bà sẽ ầm ĩ một trận, ai ngờ bà lại trở về mà tâm trạng vẫn còn tốt, lại còn từ nhà con dâu mang về cả mâm sủi cảo.
“Đan Hồng nó không có đi lung tung đâu. Nó chú ý thấy Kiến Quân về lần này chẳng có mấy bộ quần áo, liền lên thị trấn mua vải, tính may cho thằng bé hai bộ mới. Nó còn mua cả len sợi để đan áo len cho Kiến Quân nữa đấy. Với chị bán vải học đan nửa ngày trời nên mới về muộn thôi.” Mẹ Quý cười nói.
Quý phụ nghe vậy, gật đầu lia lịa. “Đây là Đan Hồng kêu tôi mang về, tôi nói không cần, nó cứ một hai đòi đưa cho bằng được.” Mẹ Quý vui vẻ nói.
Quý phụ dặn: “Tối nay ăn cơm thì hấp thêm mấy cái sủi cảo này nhé.”
“ Tôi đi mang bánh bột ngô sang cho nó trước đã.” Mẹ Quý nói.
Đặt sủi cảo lên bàn, Mẹ Quý liền bưng mấy cái bánh bột ngô sang cho Tô Đan Hồng. Lúc trở về, bà lại bưng theo một bát lớn canh trứng rong biển. Hiệu suất làm việc của Mẹ Quý phải nói là cực cao, chỉ lát sau đã bế về cho cô một con ch.ó con mới một tháng tuổi, trông rất khỏe mạnh.
Sau khi cảm ơn Mẹ Quý, Tô Đan Hồng liền cho chó con ăn cơm. Con chó đen nhỏ này xem như đã “an cư lạc nghiệp” ở nhà cô.
Lấy vải ra, Tô Đan Hồng bắt đầu làm quần áo. Quý Kiến Quân mặc cỡ nào, nàng cũng đã tự mình ước chừng được. Dù sao cũng đã ở chung mấy đêm, có muốn giả vờ không biết cũng chẳng được.
Tô Đan Hồng cần mẫn cầm kim chỉ, bắt đầu may vá quần áo mới. Cô khẽ nghĩ đến Quý Kiến Quân, không biết anh có thích những bộ quần áo cô tự tay làm không? Lúc này, Quý Kiến Quân còn đang ở trên chuyến tàu về đơn vị. Trước lúc lên tàu, anh như thường lệ mua hai cái bánh quai chèo, tính toán ăn dè hai ngày đường. Trên xe lửa có bán đồ ăn, nhưng đắt đỏ quá, anh nào nỡ bỏ tiền ra mua.
Ăn xong hai cái bánh quai chèo khô khốc, bụng anh lại đói meo. Suốt chặng đường còn lại, anh đành chịu đói. Mấy năm nay đi lại như vậy, anh đã quá quen với những chuyến đi dài đầy thiếu thốn thế này rồi.
Gối đầu lên ba lô, anh bỗng thấy cộm cộm. Mở ba lô, anh bất ngờ thấy một hộp đồ ăn, bên trong là những chiếc sủi cảo do vợ anh gói ghém cẩn thận.
Những chiếc sủi cảo được hấp chín, để nguội rồi mới xếp vào hộp. Có lẽ vì chưa có kinh nghiệm, cô ấy cứ nghĩ nhét càng nhiều càng tốt, khiến chúng chen chúc, lộn xộn, trông có chút... thảm hại. Nhưng Quý Kiến Quân nhìn hộp sủi cảo này, trong lòng anh lại dâng lên nỗi nhớ nhà khó tả. Những bận về thăm nhà trước kia, mỗi lần rời đi anh đều thấy lòng nhẹ nhõm. Ấy vậy mà lần này, Quý Kiến Quân vừa mới đi đã cảm thấy nhớ nhà.
Anh cẩn thận đổ nước sôi vào hộp. Mùi thơm lan tỏa, chẳng khác là bao so với món sủi cảo mới nấu. So với việc gặm mấy cái bánh quai chèo khô khan, thế này đã là tốt hơn gấp vạn lần rồi!
Ăn xong, anh rửa sạch hộp đồ ăn rồi cất vào ba lô. Tay anh vô tình sờ trúng, lại lôi ra được hai quả táo to tròn. Quý Kiến Quân thực sự bất ngờ, trong lòng càng thêm nôn nao mong chờ lần về nhà kế tiếp.
Chẳng hay lúc này, vợ anh đang làm gì ở nhà nhỉ?
Tô Đan Hồng đang làm gì ư? Đương nhiên là ở nhà miệt mài may vá, đan áo len cho Quý Kiến Quân rồi.
Trời đã bắt đầu trở lạnh, cô tranh thủ hoàn thành sớm để gửi đi, mong anh ấy sớm có đồ ấm mặc trên người.
Việc may vá này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ mười ngày sau, cô đã hoàn thành hai bộ quân phục và một chiếc áo len. Cô báo với mẹ Quý một tiếng, rồi cầm đồ ra bưu cục trên trấn gửi cho Quý Kiến Quân.
Lần trước là lần đầu tiên lên trấn, cô còn nhiều bỡ ngỡ. Lần này, Tô Đan Hồng quyết định thong thả dạo quanh chợ một vòng. Dù sao quần áo cũng đã gửi xong, đồ đạc trong nhà còn nhiều, rảnh rỗi không có việc gì, cô bèn dạo xem có cách nào kiếm thêm đồng ra đồng vào không.
Ở kiếp trước, cô từng mở một cửa hàng thêu, việc buôn bán khá phát đạt. Dù là do đại ca giúp cô mở, nhưng mọi chuyện lớn nhỏ đều do cô tự mình quán xuyến.
Với ý định làm lại nghề cũ, cô dạo quanh một vòng. Chợt trong lòng nảy ra ý định kinh doanh, bởi cô phát hiện trên trấn chỉ có duy nhất một tiệm thêu, mà sản phẩm bên trong thì thật sự không được tinh xảo, khiến cô nhìn mà thấy gai mắt.
Nếu tự tay mình thêu thùa, cô tin chắc tiệm sẽ làm ăn phát đạt hơn nhiều. Chỉ là, cô thân cô thế cô, một mình làm sao có thể tự mở một tiệm thêu trên phố? Hồi trước, cửa hàng của cô phải thuê đến bốn tú nương giỏi giang, ở nơi này, cô biết tìm đâu ra người thợ khéo tay như vậy? Nếu thêu ra sản phẩm mà chỉ đến thế thôi, cô thật sự không đành lòng. Vả lại, cô cảm thấy mình nên hành sự cẩn trọng thì hơn.
Bước vào tiệm thêu lần nữa, Tô Đan Hồng liền nghĩ kỹ, cẩn thận quan sát từng sản phẩm thêu, rồi lại lướt qua bảng giá. Cô chợt nhận ra mình vẫn có thể kiếm thêm chút tiền sắm sửa vật dụng trong nhà.
"Chủ tiệm, tiệm mình có nhận mua lại các sản phẩm thêu không ạ?" Tô Đan Hồng khẽ hỏi.
Bà chủ cười cười, bước tới đáp: "Cứ gọi chị Hồng là được rồi, 'chủ tiệm' hay 'chưởng quầy' nghe cứ phong kiến làm sao ấy!"
Tô Đan Hồng vâng lời, nói: "Chị Hồng, em thêu còn khéo hơn mấy món này nhiều. Chị có chịu thu mua không ạ?”
"Thu chứ," Chị Hồng nghe vậy, đánh mắt nhìn cô, nói tiếp: " Nhưng mà cô em đây thật sự biết thêu thùa thật không đấy?”
Tô Đan Hồng hiểu ngay ý tứ của chị ta. Dáng người cô quả thực không giống một tú nương hiền thục, tinh tế mà người ta thường hình dung. Ngón tay cô cũng thô ráp, chẳng có chút vẻ mềm mại, khéo léo nào.
"Chị có mẫu thêu không? Để em thêu thử vài đường cho chị xem sao," Tô Đan Hồng dứt khoát nói.
"Có chứ." Chị Hồng gật đầu, lòng còn bán tín bán nghi, rồi dẫn cô vào trong. Chị lấy ra một tấm thêu dở, đưa cho Tô Đan Hồng và nói: "Em thử thêu cho chị xem sao."
Tô Đan Hồng gật gật đầu, ngồi xuống sờ thử mặt vải thêu, khẽ nhíu mày. Chất liệu quả thực chỉ ở mức tầm thường.
Song, Tô Đan Hồng chẳng nói gì, bởi cô hiểu, đây chỉ là phép thử. Chị Hồng nào có thể ngay lần đầu đã tin tưởng mà đưa vật liệu tốt cho cô, tất nhiên phải xem cô có thực sự tài cán hay không đã.
Tô Đan Hồng ngồi xuống một cách đĩnh đạc, nhanh chóng nhập tâm. Chị Hồng muốn cô thêu cảnh "hoa thơm chim hót" – đây vốn là cảnh giới đơn giản nhất. Năm sáu tuổi, cô đã bắt đầu luyện tập với mẫu thêu này rồi.
Thế nên, tốc độ của cô cực nhanh. Chỉ trong chưa đầy một giờ đồng hồ, cô đã hoàn thành mũi kim cuối cùng.
Nhìn thành phẩm chim hoàng anh sống động như thật, mắt chị Hồng sáng trưng. Lúc này, chị mới thật lòng đánh giá Tô Đan Hồng: "Em gái, thật không nhìn ra nha? Trình độ này phải học bao nhiêu năm mới được đây?"
"Không dám giấu chị Hồng, em nhân lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, cứ thế trộm học một chút, dần dần thành quen thôi ạ." Tô Đan Hồng đứng dậy, khiêm tốn cười nói. Đời trước cô sáu tuổi đã bắt đầu học, ước chừng mười năm. Mảng thêu thùa cô có thiên phú không tồi, người khác thêu cần phác họa bằng bút than trước, nhưng cô thì không. Cô chỉ cần xem qua vài lần là có thể thêu được ngay, tốc độ cũng nhanh hơn người. Đây cũng là điểm duy nhất mà mẹ cô không cần nhọc lòng lo lắng.
Nhưng mà, chị Hồng kinh ngạc không tin nổi. Cô em gái này nói là học lỏm ư? Đến bậc thầy thêu thùa cũng chưa chắc đã bì lại được cô em này!