Sau khi tỉ mỉ nghiên cứu dòng suối trong linh tuyền một phen, Tô Đan Hồng còn uống mấy ngụm. Ngoài cảm giác thanh mát ra thì không thấy có công dụng gì đặc biệt khác. Tô Đan Hồng đành mặc kệ, cầm theo tiền rồi khóa cửa cẩn thận, lên đường đi về phía trấn trên.
Ở kiếp trước, Tô Đan Hồng là tiểu thư khuê các, ít khi bước chân ra khỏi nhà, cuộc sống gói gọn trong bốn bức tường. Mười sáu năm cuộc đời ngắn ngủi, cô chỉ rời khỏi nhà vỏn vẹn ba lần.
Năm tám tuổi, mẹ dẫn cô đi chùa cầu nguyện, mong cô lớn lên khỏe mạnh bình an.
Năm mười hai tuổi, mẹ lại dẫn cô đi chùa cầu lương duyên, mong cô tìm được một tấm chồng tốt.
Lần gần nhất là năm mười lăm tuổi, không phải sinh thần của cô, nhưng mẹ cô chịu không nổi nàng mè nheo đành dẫn cô đi thắp hương.
Ba lần ra ngoài này, mỗi lần đều vội vàng trở về, bên cạnh cũng có nhiều người đi theo.
Thế mà ở đời này, cô lại có thể một mình lên trấn. Dựa theo con đường trong trí nhớ, Tô Đan Hồng cứ bước đi, cô cảm thấy bản thân mình như thoát khỏi gông cùm xiềng xích, muốn làm gì liền tiến lên làm nấy. Thật là một cảm giác tự do và hạnh phúc biết bao!
Dựa vào trí nhớ, cô biết được chính sách buôn bán tự do mới được phê duyệt gần đây. Ngày trước, nhà nước quản lý chặt chẽ, mọi việc đều phải cẩn thận, nếu bị phát hiện sẽ bị phê bình, thậm chí là đấu tố.
Nhưng hiện tại thì tốt rồi, có thể tự do mua bán, nhà nước cũng buông lỏng quản lý, trấn trên quả thực náo nhiệt vô cùng.
Mất trọn một giờ đồng hồ mới tới nơi. Nghĩ đến đây, cô không khỏi thầm bội phục thể chất của thân thể này. Nếu là ở kiếp trước, bảo cô đi bộ một quãng đường dài như vậy thật sự là làm khó cô rồi.
Tô Đan Hồng theo dòng ký ức, nhớ rằng để người dân tiện mua sắm, cửa hàng bách hóa lớn nhất trấn có hai tầng lầu rộng rãi.
Tuy rằng có ký ức của nguyên chủ, nhưng Tô Đan Hồng vẫn một phen bổ sung kiến thức, bởi căn bản những điều này ở Thiên triều của cô hoàn toàn không có.
Ở đây, chuyện phụ nữ ra ngoài buôn bán là điều hết sức bình thường. Hiện tại trời lạnh, ai nấy đều mặc dày mấy lớp áo. Nhưng đến mùa hè, việc mặc áo cộc tay, khoe cánh tay cũng không phải chuyện gì đáng bàn.
Con người nơi đây căn bản không quá coi trọng quan niệm " thân thể tóc da do cha mẹ ban cho". Dọc đường, cô quan sát thấy đàn ông và trẻ nhỏ không một ai để tóc dài, thậm chí có cả phụ nữ còn cắt tóc ngắn.
Khác biệt quá, thật sự là khác biệt quá chừng!
Dù trước đó Tô Đan Hồng đã mường tượng ra phần nào qua những mảnh ký ức vụn vặt, nhưng chỉ khi thực sự đặt chân đến cửa hàng bách hóa sầm uất này, nhìn thấy hàng hóa chất đầy các quầy, người mua người bán tấp nập ngược xuôi, cô mới thật sự cảm nhận được sự khác biệt choáng ngợp giữa hai thế giới.
"Em gái, làm sao vậy? Sao lại đứng đây ngẩn ngơ một mình thế, có cần giúp đỡ gì không?" Một cô bán hàng đi tới hỏi.
Tô Đan Hồng lúc này mới sực tỉnh, nhìn về phía người chị ấy cười cười: "Chào chị, em lần đầu tới cửa hàng bách hóa này, không ngờ nó lại rộng lớn đến thế, nhất thời hoa cả mắt."
Cũng khó trách, em ấy lần đầu tiên tới đây, mắt cứ nhìn quanh quẩn khắp nơi.
"Em muốn mua gì? Chị là nhân viên ở đây, có thể giúp em tìm đồ cần mua." Người chị liền hỏi. "Em cần mua ít vải." Tô Đan Hồng đáp lời.
Đúng vậy, cô định mua vải may cho Quý Kiến Quân hai bộ quần áo mới. Chồng cô không có nhiều quần áo để thay đổi, chỉ có hai bộ mặc đi mặc lại đã giặt đến nỗi bạc phếch cả rồi.
"Mua vải à? Em gái tìm đúng người rồi, chị bán vải đây này! Em qua đây với chị!" Người chị ấy cười nói rồi chỉ tay về phía quầy vải đằng kia.
Cùng người chị ấy đi tới, Tô Đan Hồng cũng hỏi tên, mới biết người chị này tên là Vương Lan, mới công tác ở bách hóa được một năm.
"Em gái Đan Hồng, em may đồ cho ai vậy?" Người chị ấy hỏi. "Cho... cho chồng em." Mặt Tô Đan Hồng hơi đỏ lên.
Chị ấy nghe vậy, liền cười phá lên.
Tô Đan Hồng đỏ mặt giải thích: "Chồng em là lính, lần trước trở về nhà chỉ mang có hai bộ quần áo, đều giặt đến bạc cả màu rồi. Em tính may cho anh ấy hai bộ mới."
Cô bán hàng cười nói: "Em đừng hiểu lầm, chị không có ý chê cười em đâu. Đàn ông tham gia quân ngũ đều không dễ dàng gì, có cô vợ chu đáo thế này thì còn gì bằng chứ."
Chị ấy nhanh nhẹn cắt đủ lượng vải để cô có thể may hai bộ quần áo. "Hiện tại trời bắt đầu trở lạnh rồi, trong nhà em có áo len chưa? Có muốn mua len về đan áo cho chồng em không?"
"Áo len ạ?" Tô Đan Hồng nhìn về phía chiếc áo đang đan dở bên cạnh chị ấy rồi hỏi: "Là thứ này sao ạ?"
" Đúng rồi, mặc vào ấm lắm." Chị ấy lấy ra cho cô xem rồi nói.
"Chỉ là em không biết cách đan, chị ơi, chị có thể chỉ em một chút được không?" Tô Đan Hồng nói. "Học xong, em nhất định sẽ mua len ở chỗ chị về đan."
"Được thôi, lại đây, chị dạy em. Dù sao chị cũng đang rảnh rỗi, bằng không đã chẳng chú ý thấy em gái này đứng ngẩn ngơ chỗ kia lúc nãy rồi."
Tô Đan Hồng có thể không am hiểu nhiều chuyện khác, nhưng riêng khoản thêu thùa, may vá thì cô tự tin tuyệt đối.
Vậy nên chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, cô đã học xong cách đan áo len từ người chị mới quen, còn mua không ít len sợi đủ để đan cho Quý Kiến Quân một chiếc áo len giữ ấm.
"Nếu có chỗ nào không hiểu, em có thể tìm người lớn trong nhà hỏi thêm, chắc chắn mấy bà đều biết đấy. Còn nếu không được nữa, cứ ghé lại cửa hàng bách hóa tìm chị." Chị ấy vừa tiễn Tô Đan Hồng vừa dặn dò. "Cảm ơn chị." Tô Đan Hồng gật đầu đồng ý rối rít. "Thật là một cô gái tốt, cũng không biết nhà nào có phúc cưới được cô vợ hiền thục thế này." Người chị nhìn theo bóng cô rời đi, mỉm cười nói.
"Em gái này quả thật khiêm tốn, hiếu học, lại còn rất thông minh, học một hiểu mười, nói chuyện nhỏ nhẹ. Quan trọng là cái dáng người đó, nhìn là biết người phúc hậu, dễ sinh nở."
Tô Đan Hồng nào biết người ta lại đánh giá cô "cao" đến vậy. Cô xách theo vải vóc và len sợi về nhà, vừa đến cổng đã thấy Mẹ Quý mặt nghiêm nghị đứng đợi.
"Vừa mới đi đâu đấy?" Mẹ Quý vừa thấy cô trở về đã chất vấn ngay.
Bà đã đi đi lại lại ở đây một lúc lâu mới thấy cô con dâu này về! "Mẹ, con lên trấn mua ít đồ ạ." Tô Đan Hồng nhìn thấy bà, hơi bất ngờ nhưng vẫn lễ phép trả lời.
“Lại mua đồ?” Mẹ Quý suýt chút nữa đã xông lên để sửa dạy một trận, thầm nghĩ con trai bà dãi nắng dầm mưa kiếm từng đồng bạc chẳng dễ dàng gì, thế mà cô con dâu này lại ung dung phung phí như vậy, còn bảo là đã sửa đổi rồi sao!
“Vâng, con thấy quần áo của Kiến Quân đã bạc màu hết, chỉ có hai bộ mặc đi mặc lại, nên con mới đi cắt một ít vải, tính may cho anh ấy hai bộ mới. Chị bán vải còn nói trời lạnh, có thể làm áo len, con liền nán lại một lúc cùng chị ấy học đan len, bởi vậy mới về trễ, để mẹ đợi lâu ạ.” Tô Đan Hồng vừa đẩy cửa vừa nói, đoạn lại dặn: “Mẹ, bên ngoài gió lớn, mẹ mau vào nhà đi.”
Mẹ Quý theo vào nhà, nhìn thấy cô dâu bày ra nào là vải may quần áo cho đàn ông, nào là len sợi, bà không khỏi ngạc nhiên.
“Mẹ, mời mẹ uống chén nước ấm ạ.” Tô Đan Hồng rót ly nước ấm, đưa cho bà. Mẹ Quý cầm ly nước ấm, nhìn con dâu, lòng bà chợt có cảm xúc lẫn lộn. Bà thật sự không ngờ con dâu lại lên tận thị trấn mua vải về may quần áo cho con trai mình, bà còn tưởng cô ta lại về nhà mẹ đẻ chơi.
“Mẹ sang đây cũng không có việc gì quan trọng đâu, chỉ là muốn dặn con hôm nay đừng nấu nướng gì cả. Mẹ nướng mấy cái bánh bột ngô, lát nữa con qua lấy ăn tạm qua bữa đi.” Mẹ Quý nói.
“Dạ, vâng ạ.” Tô Đan Hồng gật đầu đồng ý.
Lúc Mẹ Quý ra về, Tô Đan Hồng còn bưng một mâm sủi cảo đưa cho bà: “Kiến Quân gói không ít, mẹ cầm về ít cho ba ăn ạ. Bánh lát nữa con sẽ qua lấy.”
Mẹ Quý vốn không muốn nhận, nhưng nhìn thấy thành ý của con dâu, lúc này bà mới miễn cưỡng nhận lấy.
“À đúng rồi mẹ, mẹ xem giúp con nhà nào có chó con mới sinh không ạ? Con muốn ôm một con về nuôi cho vui nhà.” Tô Đan Hồng hỏi.