Tô Đan Hồng đun xong nước đi ra ngoài thì thấy lu đã đầy nước, còn chồng cô thì đang bổ củi.
"Anh đi tắm rửa đi." Tô Đan Hồng nói.
"Bây giờ hãy còn sớm, nước cũng không nguội nhanh vậy đâu, anh cứ bổ củi trước đã." Quý Kiến Quân bận chẻ củi cũng không ngẩng đầu lên.
"Anh còn cả mấy ngày nữa tha hồ mà chẻ, mau đi tắm rửa đi, chỗ củi này mai chẻ cũng được mà." Tô Đan Hồng nói. Quý Kiến Quân liếc nhìn cô đầy vẻ tinh quái, sau đó liền dọn củi sang một bên, múc nước ấm đi vào phòng tắm.
Tô Đan Hồng cảm thấy khó hiểu, ánh mắt chồng mình vừa rồi có hơi kỳ quái làm sao ấy nhỉ?
"Vợ ơi!" Quý Kiến Quân ở trong phòng gọi to.
"Sao hả? Nước không đủ nóng à?" Tô Đan Hồng đứng ngoài cửa hỏi.
"Em vào giúp anh chà lưng đi." Quý Kiến Quân nói. Nếu là trước kia anh nào dám làm vậy, nhưng hôm nay vợ anh lạ lùng quá, không biết vì sao, anh lại dám nói ra những lời này. Đứng ngoài cửa, Tô Đan Hồng nghe thấy mà mặt đỏ bừng như gấc.
"Vợ ơi?" Quý Kiến Quân lại gọi.
Dù sao cũng là người đàn ông của mình, sợ gì chứ!
Tự cổ vũ tinh thần một phen, Tô Đan Hồng liền đẩy cửa bước vào. Chồng cô đang ngồi trong bồn gỗ lớn, thân trên để trần.
"Trời lạnh rồi, anh tắm nhanh lên đi." Tô Đan Hồng cúi đầu nói.
Quý Kiến Quân đưa khăn tắm cho cô. Tô Đan Hồng liền đỏ bừng mặt chà lưng cho anh. Chồng cô quả thật cường tráng quá, không hổ là người lính.
"Vợ anh quả thật đã thay đổi rồi." Quý Kiến Quân thỏa mãn nheo đôi mắt, trước kia làm gì có được đãi ngộ này?
Tô Đan Hồng tìm đề tài nói chuyện: "Tiền trợ cấp hai tháng này cũng được không ít đó nhỉ?"
"Hoàn thành nhiệm vụ được cấp trên trợ cấp thêm." Quý Kiến Quân thoải mái nói, sau đó dặn dò vợ: "Tiền em cũng đừng tiếc, muốn ăn gì thì cứ mua đi!"
"Anh làm việc bên ngoài cũng đừng lo lắng cho em. Anh nhìn thân hình đầy đặn này của em cũng đủ biết em sống không tệ mà." Tô Đan Hồng nói.
Thực tế đúng như vậy, nguyên chủ cái gì cũng không cần lo lắng, mỗi tháng cầm tiền trợ cấp của chồng, sống tiêu d.a.o nhàn nhã biết bao. Hơn nữa không cần hiếu kính cha mẹ chồng, nhưng thật ra lại chu cấp về nhà mẹ đẻ không ít tiền, bằng không tiền tiết kiệm đã không chỉ có chừng đó.
Đời trước, mẹ nàng thường xuyên dặn dò, con gái gả ra ngoài nên tự mình sống tốt, vun vén cho mái ấm nhỏ của mình là được, đừng quá bận lòng về nhà mẹ đẻ, cũng đừng chu cấp tiền bạc quá nhiều, kẻo bị người ngoài dị nghị.
Tô Đan Hồng nghe thì nghe vậy thôi, lại nghĩ nếu mình gả đi mà vẫn có thể mở cửa hàng kiếm tiền, dùng tiền của mình hiếu kính cha mẹ, chẳng phải sẽ tốt hơn nhiều sao?
Nhưng mà số tiền nguyên chủ gửi về nhà mẹ đẻ toàn bộ đều là tiền chính chồng cô làm lụng mà có. Về sau cô sẽ không làm như vậy nữa.
Tiền này cũng không phải là lá rụng, gió thổi tới là có. Muốn hiếu kính thì cũng phải đợi nàng lên thị trấn dạo một vòng xem thử có cách nào kiếm tiền không đã.
"Anh đừng vì tiền trong nhà mà lao lực. Trong nhà còn thừa không ít tiền, đủ dùng rồi." Tô Đan Hồng nói.
Quý Kiến Quân ừ nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng tắm xong. Tô Đan Hồng mặt đỏ bừng, giúp chồng lau khô người rồi chuẩn bị mặc quần áo, nhưng chưa kịp khoác lên, cô đã bị anh nhấc bổng lên giường.
"Làm... Làm gì?" Tô Đan Hồng nóng bừng cả mặt, mơ hồ nhận ra điều sắp xảy ra, tim cô đập thình thịch, giọng nhỏ như tiếng mèo kêu.
"Vợ à, chúng ta có lẽ nên cố gắng sinh một đứa con nhỉ?" Quý Kiến Quân vùi vào hõm cổ cô, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người vợ, khàn khàn nói.
Tô Đan Hồng thẹn thùng không dám nhìn anh, chỉ khẽ "ừm" một tiếng.
Đối với chuyện sinh con trai, cô cũng có chút sốt ruột. Về làm dâu đã ba năm, bụng vẫn chưa có tin tức gì. Nếu ở đời trước, cô đã sớm bị người ta đàm tiếu không ngớt. Ngay cả sáng nay, mẹ Quý lúc mắng cô cũng đã nhắc tới.
Huống hồ, chồng chỉ ở nhà được mấy ngày thôi. Chuyện sinh con phải đẩy nhanh tốc độ mới được.
Đêm ấy, tình cảm vợ chồng thắm thiết ngập tràn căn phòng nhỏ.
Mấy ngày thoáng chốc trôi qua. Quý Kiến Quân xếp hành lý, chuẩn bị trở về đơn vị. Tô Đan Hồng trong lòng trăm mối ngổn ngang không muốn rời xa. Không chỉ riêng cô, nếm trải những ngày tháng vợ chồng gần gũi vừa qua, Quý Kiến Quân cũng không nỡ bỏ đi. Nhìn ánh mắt có chút tủi thân của vợ, lòng anh áy náy vô cùng.
Vì vậy, sáng sớm hôm đó, anh đã dậy thật sớm, đổ đầy các lu nước, lại đem củi ra chẻ hết. Số củi anh chẻ mấy ngày nay đủ để Tô Đan Hồng dùng đến tận Tết. Còn món sủi cảo, tối qua anh cũng đã cùng vợ gói xong.
"Lần sau khi nào anh về?" Quý Kiến Quân vừa bưng tô sủi cảo vào, Tô Đan Hồng đã sắp xếp xong xuôi đồ dùng cần thiết cho anh, liền hỏi.
Ở chung mấy ngày, Tô Đan Hồng tuy vẫn còn ngượng ngùng, nhưng cũng đã hoàn toàn coi anh là chồng, bớt đi cảm giác xa lạ ban đầu. "Cũng chưa rõ nữa," Quý Kiến Quân nhìn vào mắt cô nói, "nhưng em đừng lo, anh sẽ cố gắng tranh thủ về!"
"Anh ra ngoài đừng lo lắng cho em, việc nhà em sẽ chu toàn. Nếu có việc cần giúp đỡ, em sẽ đi tìm ba mẹ, cũng gần đó thôi mà." Tô Đan Hồng trấn an chồng.
"Được." Quý Kiến Quân gật đầu, nói: "Ăn sủi cảo nhanh đi, đừng để nguội."
Hai vợ chồng cùng ngồi ăn sủi cảo. Thấy trời cũng đã sáng hẳn, họ liền cùng nhau đến tạm biệt ba mẹ Quý.
Nhìn sắc mặt con trai mấy ngày nay không tệ chút nào, mẹ Quý cũng không còn cau có, khó chịu với Tô Đan Hồng. Tiễn con trai xong, bà còn giữ cô lại ăn cơm: "Kiến Quân trở về đơn vị rồi, con một mình cũng không cần nấu nướng làm gì cho mệt, lại đây cùng nhau ăn đi?"
"Không cần đâu ạ mẹ, trong nhà con còn không ít sủi cảo. Con về hấp lên là ăn được, ba mẹ dùng cơm đi ạ." Tô Đan Hồng cúi đầu đáp.
Mẹ Quý nghe vậy liền gật đầu.
"Mẹ, trong nhà có việc gì cần làm không ạ?" Tô Đan Hồng lại hỏi. Lời này khiến mẹ Quý thoáng kinh ngạc. Đừng nói mẹ Quý, ngay cả ba Quý nãy giờ vẫn yên lặng cũng sửng sốt. Lời này là cô con dâu của ông nói ra sao?
Mẹ Quý nhanh chóng hoàn hồn nói: "Không có, đều làm xong rồi, hai ngày này Kiến Quân cũng đã chẻ không ít củi."
"Dạ. Ba mẹ con xin phép về trước ạ." Tô Đan Hồng nói.
"Được." Mẹ Quý chậm rãi đáp. Chờ Tô Đan Hồng đi khỏi, mẹ Quý nhịn không được hỏi ba Quý: "Ông nói xem mấy ngày nay con dâu đúng là thay đổi tốt hơn không?" Hôm qua Kiến Quân mang sang tặng một mâm sủi cảo, nói là vợ nó làm bà còn không tin. Hôm trước Kiến Quân mang sang hai mươi đồng lại nói vợ nó biếu mẹ, bà lại càng không tin. Nhưng hôm nay chứng kiến con dâu nói chuyện hòa nhã, còn muốn giúp đỡ làm việc, mẹ Quý lại có chút tin.
Nếu nó không muốn giúp thì sẽ không chủ động nói ra mấy lời đó. Cô con dâu thứ ba này trước nay đều không phải là loại người thích nói ngọt.
"Kiến Quân đều nói nó biết lỗi rồi, về sau sẽ sửa, bà cũng đừng tính toán mãi chuyện cũ làm gì." Ông Quý gõ gõ tẩu thuốc, ôn tồn khuyên bà.
" Tôi cũng chưa nói nó cái gì đâu, có sửa được hay không, phải quan sát thêm mới biết. Tôi cũng không trông cậy gì nhiều ở nó, chỉ cần nó có thể khiến Kiến Quân mỗi lần về nhà đều vui vẻ là tôi đã nhường nó một chút rồi!" Bà Quý vừa mang đậu ra sân phơi, vừa nói.
Nhìn thấy bộ dạng con trai lúc rời đi liền biết, Tô Đan Hồng chăm sóc con trai bà chu đáo lắm. Vì thế, bà tạm thời gác lại định kiến trước kia với cô con dâu này. Còn những mặt khác, bà cũng chẳng mong đợi gì nhiều.
Tô Đan Hồng đâu hay những suy nghĩ đó của ông bà Quý. Trở về nhà, cô vội bê thau rửa mặt vào trong, đưa ngón trỏ khẽ chạm vào lòng chậu, lập tức một dòng suối trong vắt tuôn ra.
Thêm một chậu nước nữa, Tô Đan Hồng mới dừng lại, ngẩn người nhìn chậu nước.
Cô cũng không biết tại sao lại như vậy. Dòng suối này xuất hiện trong tiềm thức cô từ ba ngày nay, đúng vào thời điểm cô ở cạnh Quý Kiến Quân. Mấy ngày nay lúc nào cũng ở cùng Quý Kiến Quân nên không có cơ hội kiểm chứng. Hiện tại xem ra, đây chẳng qua chỉ là nước suối bình thường?