Trần Phàm cúi đầu nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay.
Rồi lại ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Sơ trước mặt.
Vẻ mặt anh có chút dở khóc dở cười.
Vừa kích động lại vừa thấy buồn cười.
Buồn cười là vì những lời vừa rồi của Tô Nhược Sơ.
Trần Phàm không ngờ Tô Nhược Sơ lại đa cảm đến vậy, xem một bộ phim mà cũng nhập tâm quá mức.
Còn lấy hết dũng khí để nói ra những lời chân thành từ tận đáy lòng.
Kích động đương nhiên là vì sợi dây trên cổ tay này.
Kiếp trước, Trần Phàm từng một bước lên mây, giàu sang tột đỉnh.
Bên cạnh mỹ nữ vây quanh, tiền bạc chỉ như phù du.
Nhưng anh chẳng màng tất cả, sống như cái xác không hồn.
Cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Trần Phàm đem toàn bộ tài sản quyên góp, trước khi đi, trong n.g.ự.c chỉ ôm khư khư một vật.
Chính là chiếc vòng tay dây đỏ này.
Chỉ vì nó là Tô Nhược Sơ tặng cho anh.
Là tín vật định tình của hai người.
Trần Phàm vô cùng trân trọng.
Sau khi trọng sinh, Trần Phàm lại gặp Tô Nhược Sơ.
Dần dà quên đi chuyện chiếc vòng tay dây đỏ.
Nhưng không ngờ, mọi thứ lại giống hệt kiếp trước.
Tô Nhược Sơ lại tặng anh một chiếc vòng tay dây đỏ y hệt làm tín vật.
Điểm khác biệt duy nhất là, thời gian sớm hơn kiếp trước ít nhất hai năm.
Nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây đỏ trên cổ tay, Trần Phàm đột nhiên vươn tay ôm chặt Tô Nhược Sơ vào lòng.
"Em yên tâm, đời này anh sẽ không chia tay với em đâu."
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Nhược Sơ ửng hồng, hờn dỗi nói.
"Đừng nghịch, tay em còn cầm đồ ăn vặt, sẽ làm bẩn áo đó..."
Trần Phàm không chịu buông tay, nhẹ nhàng cọ đầu vào mái tóc của Tô Nhược Sơ.
"Cho anh ôm thêm một lát nữa thôi."
"Nhược Sơ."
Tô Nhược Sơ vùi đầu trong lòng Trần Phàm, khẽ "ừm" một tiếng.
"Ừm."
"Anh rất nhớ em."
"Em biết rồi."
"Anh..."
Trần Phàm vừa định nói gì đó, đột nhiên bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang.
"Nhược Sơ!"
Giọng nói bất ngờ khiến Tô Nhược Sơ giật mình, vội vàng đẩy Trần Phàm ra.
Cô ngạc nhiên nhìn chiếc xe hơi đang đỗ bên đường và người phụ nữ đứng cạnh.
"Mẹ..."
Tô Nhược Sơ hoảng hốt, lo lắng liếc nhìn Trần Phàm.
Trần Phàm cũng bất ngờ nhìn Lâm Uyển Tú không biết xuất hiện từ lúc nào.
Kiếp trước anh biết Lâm Uyển Tú, nhưng cả hai chưa từng chính thức gặp mặt.
Lâm Uyển Tú mặc một bộ đồ công sở màu xám, tóc búi cao, trông rất chuyên nghiệp.
Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, không ai nghĩ đây là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi.
Lúc này, Lâm Uyển Tú đang giận dữ trừng mắt nhìn Trần Phàm và Tô Nhược Sơ, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Mẹ..."
Tô Nhược Sơ vội vàng chạy tới, muốn làm nũng để mẹ bớt giận.
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
Lâm Uyển Tú liếc nhìn con gái, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Không phải con nói với mẹ là đi nhà bạn chơi sao?"
"Hừ, nếu không phải mẹ tình cờ đi ngang qua, có phải đã bị con lừa gạt rồi không?"
"Con giỏi thật. Vậy mà dám nói dối mẹ rồi..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Sơ đỏ bừng, có chút căng thẳng.
"Mẹ, mẹ nghe con nói..."
"Câm miệng cho mẹ!"
"Bây giờ lập tức lên xe chờ mẹ."
"Mẹ, con..."
Lâm Uyển Tú đột nhiên trừng mắt.
"Mẹ bảo con lên xe chờ, không nghe thấy sao?"
"Hay là con không nghe lời mẹ nữa rồi?"
Tô Nhược Sơ bướng bỉnh đứng tại chỗ, vành mắt đỏ hoe.
Trần Phàm lúc này đi tới.
"Dì, dì đừng nóng giận..."
Lâm Uyển Tú đột nhiên nhìn chằm chằm Trần Phàm.
"Ở đây có phần cậu nói chuyện sao? Tránh ra một bên."
Trần Phàm nhìn Tô Nhược Sơ, cười khổ nhún vai đứng sang một bên.
Tô Nhược Sơ tức giận.
"Mẹ làm gì vậy, sao mẹ không phân rõ phải trái đã nổi nóng với người ta."
"Không phân phải trái trắng đen?" Lâm Uyển Tú hừ lạnh một tiếng.
"Mẹ tự có mắt để nhìn, chẳng lẽ vừa rồi mẹ không thấy sao?"
Thấy con gái nghẹn lời, Lâm Uyển Tú chỉ tay vào chiếc xe bên cạnh.
"Mau lên xe ngay, đừng ép mẹ nổi giận."
Trần Phàm khẽ nháy mắt với Tô Nhược Sơ, ra hiệu cô nghe lời.
Tô Nhược Sơ bực bội giậm chân, quay người lên xe.
Cảnh này càng khiến Lâm Uyển Tú thêm tức giận.
Con gái đến lời mình còn không nghe, lại nghe răm rắp theo lời thằng nhãi ranh này.
Làm mẹ ai mà vui cho được.
"Cậu đi theo tôi."
Lâm Uyển Tú giận dữ bước sang một bên.
Trần Phàm đi theo, chủ động hỏi.
"Thưa dì, có phải dì có chuyện muốn nói với con?"
"Cậu và con gái tôi là bạn cùng lớp?"
"Dạ."
Trần Phàm gật đầu, "Không chỉ là bạn cùng lớp, bọn con còn là bạn cùng bàn."
"Hai đứa ai theo đuổi ai?"
"Con theo đuổi cô ấy."
Lâm Uyển Tú nhìn Trần Phàm với vẻ dò xét từ trên cao xuống như thẩm vấn tội phạm.
"Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"
Trần Phàm nhíu mày, có chút không vui.
"Dì à, dì nói gì cháu cũng được, nhưng nói con gái mình như vậy thì không hay lắm đâu ạ?"
" Tôi không cần cậu dạy đời." Lâm Uyển Tú hừ lạnh một tiếng.
"Trả lời câu hỏi của tôi."
Trần Phàm thở dài một tiếng.
"Không lâu, ba ngày cuối kì thi đại học Nhược Sơ mới đồng ý."
Lâm Uyển Tú gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phàm, như muốn nhìn thấu anh có nói dối hay không.
"Cậu... có vượt quá giới hạn với con gái tôi không?"
Trần Phàm liếc nhìn người phụ nữ này, ngập ngừng một chút, rồi lắc đầu.
"Không có."
Lâm Uyển Tú rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
"Chia tay nó đi!"
"Sau này tránh xa con gái tôi ra."
Trần Phàm ngẩng đầu nhìn lại.
"Tại sao?"
"Tại sao?" Lâm Uyển Tú cười khẩy một tiếng.
"Cậu nghĩ cậu xứng với con gái tôi sao?"
"Nó còn trẻ người non dạ, rất dễ bị lừa gạt, nhưng tôi sẽ không để con gái tôi mắc bẫy đâu."
"Hai đứa dừng lại ở đây thôi, sau này cũng đừng mơ tưởng nữa."
" Tôi cũng không bao giờ để con gái tôi ở bên cậu."
Trần Phàm cũng bật cười.
"Xin lỗi. Cháu không làm được."
Lâm Uyển Tú nhìn chằm chằm Trần Phàm mấy giây, đột nhiên mở miệng.
" Tôi đã điều tra thông tin của cậu."
"Thành tích học tập bình thường của cậu chỉ ở mức trung bình của lớp, mặc dù lần thi đại học này có chút vượt trội."
" Nhưng theo tôi thấy, chuyện này chẳng có gì đáng kể."
" Tôi còn biết ba mẹ cậu đều là dân quê, nhà cậu là nhà cấp bốn tự xây, điều kiện sống không tốt lắm."
"Cậu nghĩ với điều kiện như vậy, cậu có xứng với con gái tôi không?"
Trần Phàm hỏi ngược lại: "Lẽ nào tình yêu phải gắn liền với vật chất?"
Lâm Uyển Tú đột nhiên bật cười.
"Nói ra những lời này chứng tỏ cậu còn trẻ người non dạ quá."
" Tôi không muốn phí lời với cậu."
"Nói thẳng một câu, cậu rời xa con gái tôi, tôi có thể bồi thường cho cậu một khoản tiền."
" Tôi sẽ chi trả toàn bộ học phí bốn năm đại học của cậu."
Nghe đến đây, Trần Phàm cũng bật cười.
"Dì là người lớn tuổi, cháu tôn trọng dì, nên cháu xin nhắc lại thái độ của cháu một lần nữa."
"Cháu sẽ không chia tay với Tô Nhược Sơ."
"Đời này, cháu nhất định phải cưới cô ấy."
"Thưa dì, có lẽ dì chưa hiểu rõ về cháu, không sao cả, sau này chúng ta có nhiều thời gian để tìm hiểu nhau hơn."
"Đợi vài năm nữa khi chúng cháu tốt nghiệp đại học, kết hôn, dì sẽ là mẹ vợ của cháu. Đến lúc đó, cháu sẽ đích thân chứng minh cho dì thấy, cháu xứng với con gái dì."
Nói xong, Trần Phàm khẽ cúi người chào bà.
Rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Trần Phàm, Lâm Uyển Tú nheo mắt, sắc mặt âm trầm.
Cuối cùng bà hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
"Tuổi còn trẻ mà khẩu khí không nhỏ."