Trùng Sinh 2000: Từ Theo Đuổi Cô Bạn Thanh Mai Ngây Ngô Bắt Đầu

Chương 41: Xuất phát, nhập học đại học

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Kỳ nghỉ dài cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

Ngày 30 tháng 8, ngày tân sinh viên của Đại học Vân Hải nhập học.

Sáng sớm, Lý Cẩm Thu đã dậy giúp con trai thu dọn hành lý.

Tục ngữ có câu "Đi đường ăn sủi cảo, xuống xe ăn mì", sủi cảo là do hai vợ chồng già gói từ tối hôm qua.

Nhân là thịt heo hành lá, món mà con trai thích ăn nhất.

Để đưa con trai nhập học, hôm nay Trần Kiến Nghiệp đặc biệt đổi ca với đồng nghiệp.

Thấy vợ một mình dưới bếp luộc sủi cảo, bà vừa luộc vừa lén lau nước mắt.

Trần Kiến Nghiệp không nhịn được khẽ quát.

"Khóc cái gì? Rõ ràng là chuyện tốt, con trai có tiền đồ, bà nên cười mới phải."

Lý Cẩm Thu lau khóe mắt.

"Con trai từ nhỏ đến lớn còn chưa từng đi xa..."

"Thôi thôi, con trai lớn ngần nào rồi, chúng ta nên học cách buông tay thôi."

"Có bà mẹ nuông chiều nó thế này, con trai cả đời cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu."

Lý Cẩm Thu trừng mắt nhìn chồng.

"Ông không nuông chiều? Chẳng biết tối qua ai cứ lo lắng con trai đi đường không an toàn, không yên tâm, nhất định đòi đi cùng."

Trần Kiến Nghiệp bị vợ vạch trần chuyện cũ, mặt già đỏ bừng.

Ông trừng mắt nhìn vợ.

"Được rồi. Con trai dậy rồi, mau lau đi, đừng để con trai nhìn ra."

Lúc ăn cơm, Lý Cẩm Thu ngồi bên cạnh ăn không vô, chỉ dặn dò con trai đủ thứ chuyện.

"Học phí mẹ khâu trong lớp áo rồi, nhất định phải mang theo bên mình."

"Học phí với tiền sinh hoạt để riêng ra, trên xe phải ôm chặt cặp sách, đừng tùy tiện nói chuyện với người lạ..."

"Thời tiết sắp chuyển lạnh rồi, nhất định phải nhớ mặc quần giữ nhiệt..."

"Còn nữa, ở trường phải hòa đồng với bạn bè."

"Đặc biệt là bạn cùng phòng. Tuyệt đối đừng đánh nhau..."

Lý Cẩm Thu lải nhải không ngừng, Trần Phàm vừa cúi đầu ăn vừa ừ hừ đáp cho qua.

Thật lòng mà nói, sự lải nhải của mẹ, nếu là ở kiếp trước, Trần Phàm chắc chắn thấy chán ghét phiền muộn.

Nhưng sau khi trải qua cảnh người thân sinh ly tử biệt, giờ phút này Trần Phàm chỉ thấy vô cùng hạnh phúc.

"Được rồi được rồi!"

Trần Kiến Nghiệp bên cạnh nhịn không được nhíu mày.

"Lải nhải nãy giờ, con trai bị bà nói no cả rồi. Không thể nói gì quan trọng hơn à?"

Lý Cẩm Thu liếc xéo chồng.

"Thế ôngnói xem cái gì quan trọng?"

Trần Kiến Nghiệp nhìn con trai, dặn dò.

"Nếu không đủ tiền tiêu thì nhớ nói với gia đình."

Lý Cẩm Thu lập tức tiếp lời.

" Đúng đúng đúng."

"Không đủ tiền tiêu thì bảo mẹ, mẹ sẽ ra bưu điện gửi tiền cho con."

"Có việc gì thì gọi thẳng cho dì Hai, ba con đã gọi điện nhờ người lắp điện thoại bàn rồi, đợi nhà mình lắp xong, mẹ sẽ bảo dì Hai cho con số điện thoại..."

"Vâng vâng, ba mẹ, con nhớ hết rồi ạ."

Trần Phàm cười, ngước lên nhìn hai người.

"Ba mẹ cứ yên tâm đi, tiền tiêu của con chắc chắn đủ."

"Hơn nữa con đã lên kế hoạch rồi, đợi khi nào ổn định ở trường đại học, con sẽ vừa học vừa tìm việc làm thêm để rèn luyện bản thân."

Lý Cẩm Thu có chút lo lắng: "Làm thêm á? Nhỡ bị người ta lừa thì sao..."

Trần Kiến Nghiệp trừng mắt nhìn vợ.

"Thôi đi. Không nói được câu nào hay ho à."

Nói xong lại quay sang nhìn con trai.

"Chuyện làm thêm thì cứ suy nghĩ thêm đi, ba mẹ tuy nghèo, nhưng vẫn có khả năng lo cho con học xong đại học."

"Nhiệm vụ của con bây giờ là học hành cho tốt."

Trần Phàm dở khóc dở cười, nhưng cũng biết không thể tranh cãi về chuyện này.

Thế là ậm ừ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Hai vợ chồng lại lải nhải dặn dò thêm vài chuyện.

Cuối cùng Trần Phàm cũng ăn xong hai đĩa sủi cảo, đến lúc xuất phát.

Lý Cẩm Thu có chút lo lắng.

"Tiểu Phàm, có thật là không cần ba con đi cùng không?"

Trần Phàm cười lắc đầu.

"Thật sự không cần đâu ạ."

"Ba mẹ xem, con lớn thế này rồi, nếu như đến cả việc nhập học đại học cũng cần ba mẹ đi cùng, thì đời này con còn làm nên trò trống gì."

"Học đại học là phải tự lập tự cường rồi, con quyết định từ bây giờ bắt đầu rèn luyện bản thân."

Thấy mẹ vẫn còn lo lắng, Trần Phàm đành cười an ủi.

"Mẹ, với lại con cũng không đi một mình mà, còn có Quách Soái nữa mà?"

"Cậu ấy cũng học đại học ở Vân Hải, hai đứa con cùng đi."

"Con trai nói phải đấy."

Trần Kiến Nghiệp vẻ mặt tán thưởng nhìn con trai.

Có một loại cảm giác như con trai mình cuối cùng cũng đã trưởng thành.

Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được lén dặn dò Trần Phàm trên đường nhất định phải chú ý an toàn.

Hành lý của Trần Phàm không nhiều, một vali lớn và một ba lô.

Đồ dùng cá nhân, ngoài một tấm chăn, Trần Phàm không mang gì thêm.

Lúc ra khỏi nhà, ba Trần Kiến Nghiệp vác vali, mẹ Lý Cẩm Thu xách ba lô.

Trần Phàm đi một mình phía sau, khóa cửa sân.

Đi dọc theo đường lớn, cuối cùng đến trạm xe buýt ở đường quốc lộ.

Trên đường, gặp không ít hàng xóm quen thuộc.

"Tiểu Phàm đi học à?"

"Sinh viên đại học rồi, nghe nói còn là trường danh tiếng..."

Mọi người trong thôn nhiệt tình chào hỏi, Trần Kiến Nghiệp cười ha hả đáp lại vài câu.

"Đưa con trai đi học đại học."

" Đúng đúng, đại học khai giảng rồi, tôi đưa nó..."

Tuy ngoài miệng nói tùy ý, nhưng có thể cảm nhận được, đây có lẽ là một trong những khoảnh khắc tự hào nhất của ba cả đời.

Xe buýt đi huyện đến, Trần Kiến Nghiệp chất vali lên xe, Lý Cẩm Thu đưa ba lô cho con trai.

Trần Phàm ôm cặp sách, vẫy tay với hai người.

"Ba mẹ, hai người về đi. Con đi đây."

Vành mắt Lý Cẩm Thu đỏ hoe.

"Trên đường cẩn thận, đến nơi thì gọi điện thoại cho nhà dì hai con nhé."

"Vâng, con biết rồi."

Khi xe buýt khởi động, Trần Phàm nhìn qua cửa sổ, vẫn thấy ba mẹ đứng bên đường, giơ tay vẫy theo.

MắtTrần Phàm cũng đỏ hoe , nước mắt chực trào ra.

Tóc mẹ đã điểm bạc, lưng ba cũng còng đi...

Con trai đã lớn, nhưng thời gian lại oằn hai vai của bậc sinh thành.

Nhìn theo bóng dáng hai người dần khuất, Trần Phàm thầm nhủ trong lòng.

"Ba mẹ yên tâm, đời này, con nhất định sẽ cho ba mẹ hưởng cuộc sống hạnh phúc nhất."

Kiếp trước ba mẹ mất quá sớm, chưa kịp hưởng phúc của con, đó luôn là một trong những điều Trần Phàm hối tiếc.

Đời này, anh quyết không để chuyện đó xảy ra lần nữa.

Mang theo nỗi buồn man mác, anh đến bến xe của huyện.

Quách Soái đã đợi sẵn ở đó.

Thằng nhóc này được ba mình chở đến.

Để cùng Trần Phàm đi nhập học, thằng nhóc này từ chối luôn việc ba mẹ đưa đến Vân Hải.

"Ê, anh Phàm , anh chậm quá đó. Tôi hút gần hết cả bao thuốc rồi."

Thằng cha này, vừa lên đại học là không cần lén lút hút thuốc nữa.

Toàn thân lộ vẻ hớn hở, như thể chú chim nhỏ được thả khỏi lồng.

"Mau mau, tao mua sẵn vé rồi. Lên xe lẹ đi."

Quách Soái xông lên giúp Trần Phàm kéo hành lý.

Trần Phàm nghi hoặc nhìn cậu ta.

"Hành lý của mày đâu? Mỗi cái ba lô thôi à?"

Quách Soái cười hề hề.

"Cái này thì mày không biết rồi, anh đây có cái này."

Nói rồi vỗ vỗ ba lô.

"Anh mang đủ tiền rồi, mọi thứ đến trường mua mới hết."

Trần Phàm dở khóc dở cười, cạn lời lắc đầu.

"Hy vọng mày thích chăn bông trường phát..."

"Hả?"

"Không có gì, mau lên xe thôi."

Quách Soái liếc nhìn xung quanh.

"Tô Nhược Sơ đâu?"

"Sao chị dâu còn chưa tới?"

Nói rồi nhìn Trần Phàm, "Không phải bảo cùng nhau đi sao?"

"Tao đã mua vé cho cô ấy rồi."

Trần Phàm khựng lại một thoáng, thở dài.

"Đi thôi. Chắc là gia đình đưa cô ấy thẳng tới trường luôn rồi."

"Không đi cùng chúng ta à?"

Quách Soái ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn Trần Phàm.

"Không đúng, không đúng không đúng..."

"Vẻ mặt của mày rất kỳ lạ."

Quách Soái đột nhiên đuổi theo.

"Này, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nói cho tao biết đi mà..."

Trùng Sinh 2000: Từ Theo Đuổi Cô Bạn Thanh Mai Ngây Ngô Bắt Đầu

Chương 41: Xuất phát, nhập học đại học