1
Ta là Đàm Nguyệt Kiều, đại tiểu thư nhà phú hộ, cha thương ta như trân châu, muốn lưu ta trong phủ, tính kén rể vào cửa.
Kén mãi kén hoài, người đẹp thì không có đạo đức, người xấu thì cũng chẳng khá hơn. Cha ta than: “Hay là chọn đại một tên đẹp trai một chút đi, dù gì cũng coi như có lời.”
Ta không chịu, đường đường là Đàm Nguyệt Kiều, sao có thể miễn cưỡng gả đại?
Nhưng đời không như mộng, vừa ra ngoài đã toàn gặp thể loại người thì tự coi mình là nam chính nhà người ta, kẻ thì vác nguyên đại gia đình tới đòi ta nuôi ăn.
Ta phát điên, quyết định: thà độc thân còn hơn!
Cho đến một hôm, cha ta hí hửng xông vào phòng: “Nguyệt Kiều! Tìm được rồi! Tìm được một tên đẹp trai xuất sắc!”
Ta còn đang cắm mặt đọc thoại bản, chẳng buồn ngẩng đầu: “Cha, trong thoại bản toàn nói mấy tên đẹp trai vào cửa đều là tai hoạ! Nuốt hết gia sản, hại cha con c.h.ế.t không nhắm mắt! Tìm người tốt tính quan trọng hơn!”
Cha ta chẳng nói chẳng rằng, xách ta lôi ra cửa.
Trước cổng, cái tờ giấy tuyển rể dán lâu đến mức mờ nét đã bị một chàng trai áo trắng gỡ xuống, đang chăm chú đọc.
Tiêu chuẩn tuyển rể ghi rõ rành rành:
Đẹp trai, cao ráo, nhân phẩm tốt, dịu dàng chu đáo, không được thối chân. Bị nương tử mắng phải cười, bị nàng đánh phải né nhẹ nhàng…
Lúc ấy, người kia xoay người lại—Chi lan ngọc thụ, tóc đen như mực, da trắng như sữa, đôi mắt phượng long lanh ánh sáng, cười lên nhẹ nhàng như gió xuân, một cái liếc mắt khiến ta nghĩ luôn hậu sự cho cả nhà.
Ta: “Cha, chính là hắn đó! Sau này cha có bị hắn hại chết, con nhất định thiêu cho cha thật nhiều giấy tiền!”
Cha ta: “...Cái phúc khí như con, cha dám nhận sao!”
Hắn tên Kiều Nhạn Hành, là con vợ lẽ nhà họ Kiều kinh thành, bị đuổi khỏi nhà, lang thang không xu dính túi, thấy bảng tuyển rể liền tới ứng tuyển.
Cha ta thì thào: “Xong rồi, loại này nhìn là biết thâm sâu khó dò, nhà ta chạy không thoát nữa rồi.”
Đang nói dở, bụng hắn kêu “ọc” một tiếng, đỏ mặt khẽ ho: “Tại hạ mấy ngày chưa ăn, thật hơi đói bụng…”
Ta đau lòng quá thể, liền mời hắn vào ăn cơm.
Hắn vừa thấy bàn đầy thức ăn liền ôm lấy cha ta khóc rống, kể khổ một trận.
Hắn vừa khóc vừa kể rằng bị trộm hết tiền, màn trời chiếu đất suốt nhiều ngày, đến bộ đồ trắng mặc trên người cũng là do một bà hàng xóm tốt bụng cho.
Ta trợn mắt.
Hàng xóm nào tốt bụng dữ vậy?
Cha ta nháy mắt về hướng nhà Lý đại nương – cái bà nổi tiếng keo kiệt, chó nhà ta còn không dám đi ngang vì sợ bị vặt lông!
Ta quay lại nhìn nhan sắc của hắn – à hiểu rồi.
Ta vừa nghe vừa cảm khái: sắc đẹp quả nhiên có thể đánh vỡ mọi định kiến.
Hắn ăn xong một chén nhỏ liền dừng, ta bưng chén thứ hai lên còn chưa kịp nói thì hắn đã nhìn ta ngập ngừng: “Ta… có thể ăn thêm nữa sao?”
Ta: “Dĩ nhiên! Gả làm rể nhà ta, làm sao có thể để ngươi đói bụng?”
Nếu khi ấy ta có thể biết, hắn ăn tới chén thứ tám mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng, có lẽ ta nên kiểm tra lại mắt mình một lần nữa.
Ngay cả con ch.ó nhà ta – Vượng Tài – cũng gâu gâu bất mãn: nó còn chưa từng có đãi ngộ như thế!