2
Thoắt cái, ta với Kiều Nhạn Hành đã thành thân hai năm.
Giờ hắn đã từ “công tử tuấn tú” hóa thân thành “mỹ nam bánh bao trắng nhân thịt”—vẫn da trắng, vẫn mặt đẹp, nhưng toàn thân nở ra theo chiều ngang, nhìn là biết … phúc hậu vô cùng.
Nhan sắc thì vẫn còn sót lại chút ít nơi làn da mịn màng như bạch ngọc và vệt đỏ nhàn nhạt bên đuôi lông mày. Nhưng chỉ vậy thôi.
Ngay cả Lý đại nương— người trước đây nhất quyết lôi hắn vào nhà ăn cơm cho bằng được—giờ gặp từ xa cũng phải thầm niệm "A di đà Phật", quay đầu bỏ chạy, sợ hắn xin cơm ké lần nữa.
Hắn thì ấm ức kể lể với ta: “Người ta không hiểu lòng ta!”
Ta vừa “ừ” vừa “ờ”, mắt thì không rời khỏi cuốn thoại bản đang đọc dở.
Mà giờ thoại bản cũng chán lắm rồi, toàn kiểu mấy anh đẹp trai đi mười bước thì tám mỹ nhân nhào vào, anh nào cũng mặt lạnh cười khinh, rồi dẫn hết vào phòng—chả khác gì gom nợ.
Ta xem đến chán, buông sách.
Bên cạnh là một con “đại bạch cẩu”—chính là chồng ta đấy—bám lấy ta làm nũng, giọng ngọt như mía lùi: “Kiều Kiều~ ăn điểm tâm không ~”
Ta nhìn cái cằm hai ngấn của hắn, thở dài: “Ôi con trai, ngày xưa chắc khổ dữ.”
Trước đây, để giữ dáng công tử phong lưu, một ngày hắn chỉ dám ăn hai bữa, mỗi bữa gặm gặm rồi ngừng, không dám ăn no.
Về nhà ta thì khác, thả cửa ăn uống, chưa đầy nửa năm, béo như quả bóng bông.
Ta bảo giảm cân thì hắn ứa nước mắt nhìn ta như bị bỏ đói tám kiếp, đáng thương không nỡ mắng.
Dù vậy, thỉnh thoảng ta vẫn nhớ nhung chút nhan sắc ngày xưa ấy … Mà khổ cái còn chưa kịp ngắm kỹ, đã béo rồi.
Nghĩ lại là tức á! Đến mức ta muốn đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân gào khóc: "Nhan sắc quý giá như vậy, ta còn chưa dùng hết mà!"
Ăn xong điểm tâm, hắn chạy đi giúp cha ta tính sổ sách. Được cái, dù ăn khỏe nhưng đầu óc hắn đúng là xài được, nhờ hắn mà sản nghiệp nhà ta phình ra gấp năm lần.
Cha ta giờ ngày nào cũng nịnh hắn không ngừng, còn nhỏ giọng dặn dò: “Con ơi, đến lúc chia gia sản, nhớ chừa lại cái mạng cho cha con ta nhé…”
Hắn thì ngây thơ trợn mắt: “Cha à, Kiều Kiều có mê thoại bản thì thôi, sao cha cũng tin mấy thứ đó? Con thật lòng thương Kiều Kiều, cũng thật lòng xem cha là cha mà!”
Lúc đó ta vừa ngẩng đầu thì thấy trong tay mình chẳng biết từ bao giờ đã có một cuốn thoại bản mang tên: “Ở rể giữa đường, ai dám tranh phong?”
Hừm… câu này nghe quen ghê, y chang câu hắn vừa nói.
Ta nhìn kỹ lại tên nam chính—Ơ kìa, giống y hệt tên hắn.
Chưa dừng lại, tên nữ chính – người vợ đã c.h.ế.t sớm của nam chính – cũng trùng luôn với ta.
Ta lập tức thức trắng đêm đọc một lèo hơn nửa quyển, rồi giận dữ nhìn người đang nằm ngủ say bên cạnh.
Thấy hắn còn đang mơ mộng ôm cái ghế gọi “Nương tử ơi~” ta không nhịn được nữa, đá hắn một cước bay thẳng khỏi giường.
Hắn rơi xuống đất, lăn hai vòng, vẫn chưa tỉnh, còn rên rỉ “Nương tử~ đừng rời xa ta ~”
Ta cố nhịn lửa giận, tự nhủ: “Bình tĩnh! Phải lý trí!”
Nhưng trong thoại bản ấy, chuyện đời của Kiều Nhạn Hành đúng kiểu nam chính văn mộng tưởng: con vợ lẽ bị đuổi khỏi nhà, lang thang đầu đường được tài chủ cứu về làm rể. Sau vài năm, con gái tài chủ c.h.ế.t vì bệnh, tài chủ xuất gia, để lại toàn bộ gia sản cho hắn. Hắn bắt đầu hành trình trả thù nhà mẹ đẻ và hốt sạch các mỹ nhân trên đường đi, từ biểu muội, thanh mai cho đến gái lạ.
Phòng ba phòng bốn đầy đủ, tiền của ngập trời, đến hoàng đế cũng phải kiêng nể ba phần.
Còn điều khiến ta tức nhất là: ta c.h.ế.t rồi, hắn còn tiện tay thu luôn Thu Nhung vào phòng.
Thu Nhung là ai? Là nha hoàn thân thiết của ta từ bé, vừa mới gả cho người ta, trong sách bảo nàng không có chồng, thế là bị hắn “lôi về” làm thiếp không thương tiếc.
Còn cái c.h.ế.t của ta trong sách thì vô cùng… qua loa: “Đàm Ngọc Kiều bệnh, ho ra m.á.u chết, c.h.ế.t rất thê thảm.”
Xin lỗi, từ nhỏ tới lớn ta khỏe như trâu, có bao giờ bệnh đâu? Đừng có đổ oan!
Càng nghĩ càng nghi, ta nghi ngờ mình bị hắn và hai ả “bạch liên hoa” thanh mai trộn độc g.i.ế.c chết!
Tính kỹ ra, ngày mai hai người kia sẽ đến.
Còn cuốn thoại bản kỳ dị kia ta chưa kịp xem xong đã biến mất sạch sẽ, không để lại chút dấu vết.