Tướng công của ta là nam chủ sủng nữ văn

Chương 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

4

Ta trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường, còn chưa kịp nghĩ thông suốt thì con đại bạch cẩu kia đã dán sát vào người.

Hắn vừa dính vừa dẻo, vừa nịnh vừa nhào, y như một khối mochi sống động biết kêu. Ta thẳng tay đẩy ra không thương tiếc.

Đại bạch cẩu tủi thân muốn chết, mặt múp míp mềm nhũn dụi vào vai ta, trong mắt long lanh như sắp trào lệ.

Ta thiếu chút nữa mềm lòng.

Nhưng vừa nghĩ tới trong nguyên tác, hắn một tay ôm nữ chính, tay kia ôm nữ phụ, đạp ba con thuyền vẫn sống vui khỏe... Ta lại bừng tỉnh, trái tim lập tức cứng như đá!

Không vòng vo, ta hỏi thẳng:

“Ngươi có phải thích Thu Nhung không?”

Kiều Nhạn Hành đưa tay xoa đầu ta, nhẹ giọng:

“Nương tử, nàng sốt à?”

Ta gạt tay hắn ra, nghiêm túc như tra án hình sự:

“Nói thật thì được khoan hồng, chống cự là bị xử nghiêm!”

Hắn như lọt vào mây mù sương khói:

“Không có đâu mà, ta chỉ thích mình nàng. Kiều Kiều, nàng ghen à? Vì ta uống chén thuốc của Thu Nhung hôm nay sao? Về sau ta cách nàng ta ba trượng đường kính, chắc chắn không vượt rào!”

Ta nheo mắt nhìn chằm chằm hắn, muốn moi ra chút sơ hở. Nhưng không thấy. Diễn quá đạt, hay là... thoại bản sai?

Không biết kết cục là gì, bởi vì lúc trước ta đọc đến nửa thì tác giả drop mất tiêu!

Ta ngồi đó, thầm rủa tác giả vô trách nhiệm, viết truyện không có kết thúc, không tới nơi tới chốn.

Kiều Nhạn Hành thấy ta vẫn hoài nghi, lập tức đòi giơ tay thề độc với trời đất.

“Thôi khỏi!” Ta chặn lại. “Ngươi chỉ cần đừng lừa ta là được.”

Hắn cúi đầu, giọng bỗng chùng xuống:

“Kiều Kiều, nàng… có phải ghét ta béo rồi nên mới kiếm cớ xa lánh?”

Ta há hốc:

“Sao có thể chứ?!”

“Hôm nay mấy người biểu muội nhìn thấy ta, ánh mắt toàn là khinh bỉ. Trước kia họ thích rủ ta chơi, giờ nhìn còn chẳng muốn. Kiều Kiều, nàng cũng sẽ như vậy sao?”

Đại bạch cẩu nước mắt ròng ròng, từ gương mặt trắng trẻo béo múp chảy xuống, má phúng phính và cằm đôi run rẩy theo từng tiếng nức nở.

Trước kia hắn khóc, lòng ta đau như d.a.o cắt.

Bây giờ hắn khóc, ta … cười rách miệng.

Ta vội nhào tới ôm lấy hắn, nhưng ôm không xuể, như đang ôm một con gấu trắng. Đại bạch cẩu cái gì, phải gọi là đại bạch hùng mới đúng!

Đêm đó trôi qua mơ mơ hồ hồ, sáng sớm hôm sau, theo thói quen ta định gọi Thu Nhung chọn đồ cho ta mặc.

Cha ta gõ cửa, nói Thu Nhung xin nghỉ mấy hôm vì chồng nàng bị thương.

Ta ngây ra—chồng nàng bị thương? Không phải đoạn đó trong truyện xảy ra tận sau này sao?

Linh cảm bất thường, ta vội thu dọn ít thuốc bổ, lôi kéo Kiều Nhạn Hành tới nhà Thu Nhung.

Chồng nàng tên là Lý Hiểu, cả hai đều mồ côi, lớn lên ở viện nuôi dưỡng. Sau này nàng làm nha hoàn cho nhà ta, còn hắn vào thư viện làm việc.

Thư viện trả tiền bèo bọt như cho không, thế mà hắn vẫn dành dụm được để xây nhà rồi cưới Thu Nhung.

Khi ta đến, Lý Hiểu đang rên rỉ trên giường. Vết thương ở đùi, nghe nói đêm qua dẫm trúng cái xẻng rồi ngã vào cây đinh ba.

Thu Nhung vừa múc canh gà vừa cười với ta:

“Còn may chỉ trầy da, nghỉ vài hôm là được. Thật xui hết phần người ta.”

Thấy Kiều Nhạn Hành không có việc gì, Lý Hiểu lập tức sai hắn dìu mình vào thư phòng.

Vừa đi vừa mặt dày nói:

“Ta dù nằm liệt cũng phải viết đủ bốn nghìn chữ mỗi ngày!”

Thu Nhung và ta đứng ở cửa, ta nghiêng đầu liếc hắn lạnh lùng một cái.

Dám sai chồng ta? Ngay cả ta còn không nỡ dùng hắn!

Lý Hiểu lập tức quay ngoắt, cười nịnh:

“ Nhưng mà người cũng phải nghỉ ngơi chứ! Phải không nương tử?”

Ta với Lý Hiểu tiếp xúc không nhiều, nhưng lần nào gặp cũng thấy hắn lén lút như có gì mờ ám.

Ban đầu ta tưởng hắn vụng trộm sau lưng Thu Nhung, sợ ta mách lại nên mới chột dạ.

Nhưng dạo gần đây, hắn đối với Kiều Nhạn Hành lại có biểu cảm rất kỳ quặc.

Lần đầu gặp thì nhìn hắn như cha nhìn con, vui mừng lạ lùng.

Sau khi biết hắn mập thì tiếc nuối như trời sập.

Bây giờ lại bình tĩnh như nước lặng không sóng.

Ta nhìn mà thấy gai mắt. Cái cách hắn sai sử Kiều Nhạn Hành ấy, tự nhiên quá thể, lại còn kèm theo tí thái độ bề trên.

Tướng công của ta là nam chủ sủng nữ văn

Chương 4