6
Ta cũng cười, cười xong tiện tay quật luôn một phát vào đầu hắn.
“Bản tính, cảm xúc cái rắm! Không cho ta cách xử lý thì ta cho Thu Nhung ly hôn với ngươi ngay và luôn.”
Đã bảo sống theo bản tính, sống theo cảm xúc thì ta chơi tới bến luôn. Mở cửa cái rầm, túm cổ hai con sói đói đã dán tai nghe lén nãy giờ ngoài cửa sổ kéo vào, mặc kệ Lý Hiểu nhào tới cản, ta đem toàn bộ sự thật trút xuống đầu hai người họ.
Hiệu quả bất ngờ — hai người này tin lời ta dễ như ăn kẹo.
“Vương thư sinh mới là chồng gốc của ta á?” Thu Nhung sốc lên não, sau đó mặt lạnh như băng:
“Vậy ta còn phải sống với cô gia à?”
Nàng vớ luôn cái gối lao vào tẩn Lý Hiểu: “Ngươi viết toàn mấy thứ vớ vẩn gì vậy hả?!”
Lý Hiểu vừa lăn lộn né đòn, vừa cuống cuồng giơ tay xin tha: “Nương tử, ta … ta còn trẻ, vì mưu sinh mà viết bừa thôi!”
Kiều Nhạn Hành bên kia thì tranh thủ kéo tay ta chứng minh tiết tháo: “Nương tử! Ta thề không hề trêu hoa ghẹo nguyệt! Kể cả khi nàng có c.h.ế.t rồi, ta cũng nguyện thủ tiết sống cô độc bên phần mộ nàng cả đời!”
Sau một trận gà bay chó sủa, Lý Hiểu ôm đôi mắt gấu trúc ngồi thương lượng phương án ứng cứu cùng ta và hai người kia.
Theo như kinh nghiệm hành nghề biên kịch chui của hắn, mạch truyện và nhân vật chính thì không thể đảo lộn. Chỉ còn cách nước lên thì ta kê thêm gạch, địch đến thì ta … vừa khóc vừa đánh.
Tự đào hố tự chôn, Lý Hiểu rít qua kẽ răng: “Cái tên Vương thư sinh đó vẫn còn ở sát vách, rình mò từng bước chân đấy!”
Theo như cốt truyện hắn viết, Kiều Nhạn Hành có tận… tám bóng hồng quanh thân.
Trừ ta ra, còn có thanh mai trúc mã, biểu muội dịu dàng, Thu Nhung là hàng xóm bên cạnh, rồi thêm bốn vị nữa, vị nào cũng thân phận không đơn giản.
Người đầu tiên là hoa khôi kinh thành — Hà Uyển Tri. Nghe thì sang chảnh nhưng số khổ, tiểu thư khuê các mà lưu lạc chốn hồng trần, bán nghệ chứ không bán thân. Sau vài lần được Kiều Nhạn Hành ra tay nghĩa hiệp, nàng lập tức đổ rầm rầm.
Người thứ hai là nữ đạo chích giang hồ — Diệu Thiên Thiên. Nàng và Kiều Nhạn Hành là cặp oan gia không đội trời chung. Năm xưa ăn trộm bị hắn bắt, hóa ra lại chính là người từng móc ví hắn. Bây giờ không có tiền đền, đành cắn răng đi theo làm … “lấy thân gán nợ”.
Người thứ ba là “độc nương tử” đến từ dị vực. Ả ta đẹp, có má lúm, nhưng tâm cơ khỏi bàn. Ban đầu được kẻ thù phái tới để đầu độc Kiều Nhạn Hành, nhưng vài lần thất bại lại được tha, thế là cảm động mà… quay xe. Cô này còn là kẻ thù không đội trời chung với biểu muội dịu dàng vì một độc, một nhu, hai bên vừa chạm mắt đã b.ắ.n tia lửa.
Ta bĩu môi: Viết linh tinh. Chết đi sống lại bao nhiêu lần, người bị hại còn phải đóng vai biểu muội nhu mì nữa hả? So độc á, cô em hiền kia chưa chắc đã thua!
Người thứ tư mới đỉnh — Quý An công chúa đương triều. Chính là nữ chủ tương lai trong truyện gốc. Nàng giả trai đi chơi, được Kiều Nhạn Hành cứu một mạng. Hai người bắt đầu kết nghĩa huynh đệ, sau đó huynh đệ thành… người yêu, từng câu từng chữ khiến người ta xuân tâm nhộn nhạo.
…
Ta cạn lời