7
Lý Hiểu bắt đầu phân tích lộ trình nhân vật xuất hiện.
“Mấy người đó đều hoạt động ở kinh thành. Chỉ cần hai người không mò lên đó thì chắc chắn không đụng phải ai cả.”
Ta với Kiều Nhạn Hành đưa mắt nhìn nhau.
Chúng ta … sắp đi kinh thành ký hợp đồng một vụ làm ăn lớn. Thành công thì tiền rơi bạc rớt, lời lãi béo ngậy.
Có thể không đi không?
Không thể!
Bạc là mạng sống!
Kiều Nhạn Hành nghiến răng ken két: “Kệ mấy người khác, riêng cái nữ tặc kia nhất định phải bắt được! Nương tử không biết đâu, ả chôm của ta một khoản siêu to khổng lồ!”
Thực ra huynh trưởng của Kiều Nhạn Hành cũng không đến nỗi nào.
Tuy có đá hắn ra khỏi nhà, nhưng cũng rắc rất nhiều bạc để hắn dưỡng già.
Ai dè hắn mới nằm nghỉ một đêm ở khách điếm thì… bay sạch, trắng tay.
Hôm chúng ta xuất phát, mặc kệ Lý Hiểu la ó phản đối cỡ nào, chúng ta vẫn lôi hắn lên xe ngựa cho bằng được.
“Là tác giả thì mấy chi tiết ngươi chắc chắn nhớ. Đến lúc đó phải giúp tụi ta vượt kiếp đấy, nhớ chưa?!”
Ta và Kiều Nhạn Hành mang theo tâm hồn ngây thơ như nai vàng ngơ ngác, vô tư mà đi.
Dọc đường rất suôn sẻ, ngoại trừ vụ cứu một thiếu niên ngã xuống hố sâu, còn lại chẳng có gì xảy ra.
Ban đầu ta còn nghi thằng nhỏ là công chúa giả trai, ai ngờ lúc nó phát sốt ngất đi, ta gọi đại phu đến khám thì đúng là nam giới thật.
Lý Hiểu cũng xác nhận: “Tình tiết này không có trong bản thảo của ta.”
Vậy chắc là nhân vật quần chúng qua đường thôi.
Thiếu niên rất ngoan, đi cùng bọn ta đến tận kinh thành, để lại một phong thư rồi lẳng lặng biến mất.
Ta và Kiều Nhạn Hành cũng không nghĩ nhiều, tập trung vào việc lớn.
Không ngờ “vụ làm ăn lớn” mà ta hằng mơ ước… lại chính là từ huynh trưởng của Kiều Nhạn Hành.
Gặp lại nhau, hắn rầu rĩ kể rằng lúc trước đuổi Nhạn Hành ra khỏi nhà là vì cha bọn họ c.h.ế.t để lại đống rắc rối dính tới triều đình. Muốn bảo vệ mạng sống cho em trai nên mới đẩy đi xa.
Sau khi nói hết mọi khúc mắc, hai người ôm nhau khóc như mưa, gào thảm thiết như gặp lại người thân sau đại nạn.
Kiều huynh vừa bị Nhạn Hành ôm chặt một cái là đứng hình luôn, suýt ngạt thở, may ta kịp thời tách hai người ra.
Chờ huynh ấy hô hấp bình thường lại thì… quay sang ta khóc toáng lên, khóc một hồi nước mắt nước mũi tèm nhem, rồi bật ra một câu đau thương:
“Cái đệ đệ từng thanh tú như mây như nguyệt của ta … sao bây giờ lại thành ra cái hình dạng này …”
Ta không dám hé môi.
Thật ra … Nhạn Hành từng có một thời gian cố gắng giảm cân, ta nhìn hắn khổ sở đến tội.
Thế là ta dỗ dành hắn: “Béo cũng đáng yêu mà. Béo ta vẫn thương.”
Hắn nghe xong lập tức ngộ ra đạo lý, yên tâm ăn uống không kiêng nể gì cho đến tận bây giờ.
Cũng may, tuy có béo thật, nhưng sức vóc vẫn cực kỳ… nặng đô.