8
Chúng ta chọn là một tửu lầu đàng hoàng chính quy, nhưng đúng ngày hôm đó, chỗ ấy lại tổ chức sự kiện đặc biệt, mời hoa khôi nổi tiếng Hà Uyển Tri tới biểu diễn trợ hứng.
Nói thật, nàng đẹp đến mức khiến kinh thành rung chuyển, đẹp kiểu khiến lòng người cũng muốn... lạc nhịp.
Còn chưa kịp lên đài diễn, đã có mấy tên công tử ăn chơi say xỉn, tính nhào lên đài sàm sỡ Hà Uyển Tri.
Ta thấy mà chướng mắt, định xắn tay áo ra mặt thế thân Kiều Nhạn Hành, làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Mới bước được hai bước… đã thấy Hà Uyển Tri vớ lấy cây tỳ bà bên cạnh, tặng cho mấy tên ăn chơi mỗi người một đòn như trời giáng, đánh đến mức quỷ khóc thần sầu, chó chạy gà bay.
Ta đứng đơ tại chỗ, quay sang nhìn Kiều Nhạn Hành, hai đứa trợn tròn mắt nhìn nhau.
Ủa? Chẳng phải nói nàng là tiểu thư khuê các tay yếu chân mềm, không biết võ công gì sao?
Vậy còn cần ai cứu nữa? Một mình nàng đủ sức đánh gục năm đứa!
Kiều huynh khẽ cúi đầu, ghé tai ta và Kiều Nhạn Hành thì thầm:
“Chắc mấy tên đó là người nơi khác đến, chứ dân kinh thành ai chẳng biết Hà Uyển Tri là con gái võ tướng, nghe nói từng ra trận g.i.ế.c người rồi đó, hung dữ thật sự!”
“Với cả… nàng đàn tỳ bà nghe như mèo kêu bị bóp cổ vậy, chói lắm!”
Hà Uyển Tri ánh mắt như d.a.o liếc sang, tay nâng tỳ bà tiến tới.
Kiều huynh lập tức chuyển hướng lời nói như gió đổi chiều:
“ Nhưng mà! Nhưng mà nàng đẹp như thiên tiên giáng trần, thật khiến người ta mộng mơ vương vấn…”
Hà Uyển Tri quay đi chỗ khác, bỏ qua cho hắn.
Kiều huynh thở phào như trút được gánh nặng, lục tìm tiền để thanh toán. Vừa mò xuống thắt lưng thì… trống trơn.
Đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy một cô nương trẻ ngồi gần cửa sổ lè lưỡi với hắn rồi nhảy vèo xuống lầu biến mất.
Kiều huynh đỏ mặt, rút từ trong áo ra thêm một túi tiền khác để trả.
Vừa đi vừa lí nhí giải thích với chúng ta: “Cô nương đó nhận nuôi mấy đứa trẻ tàn tật, đôi khi túng thiếu nên… ờm… tiện tay mượn đỡ túi tiền. Sau này có tiền sẽ trả lại thôi mà.”
Kiều huynh chợt dừng lại, nói tiếp: “Mà nàng từng tới phủ tìm đệ đó. Hay đệ ghé qua chỗ nàng xem thử?”
Chúng ta theo địa chỉ đến, cửa viện do một bé gái cụt một cánh tay mở.
Trong sân, đám trẻ con đang chăm chỉ làm việc—đứa thì thêu thùa, đứa thì đan sọt, không khí rất ấm áp.
Một lát sau, Diệu Thiên Thiên cầm thuốc trở về. Vừa trông thấy Kiều Nhạn Hành, nàng há hốc mồm kinh ngạc:
“Trên trán ngươi có nốt ruồi! Cuối cùng cũng tìm được rồi!”
Nói xong liền móc từ trong áo ra cái túi tiền cũ kỹ, rụt rè đưa cho hắn, giọng đầy áy náy:
“Ta… ta xin lỗi. Hôm đó có đứa nhỏ nguy cấp cần cứu, ta mới lỡ tay trộm bạc của ngươi. Sau này muốn trả lại nhưng tìm mãi không thấy người …”
Ta đẩy túi tiền trả lại cho nàng.
“Ngươi giữ lại đi, trong viện còn bao nhiêu miệng ăn đang chờ.”
Nhưng nàng kiên quyết lắc đầu:
“Bọn nhỏ phải học cách tự nuôi sống bản thân. Ta có trộm, thì nhất định phải trả. Với lại bây giờ ta không trộm của ai khác, ta chỉ trộm… mỗi ngươi.”
Ờ, thế cũng là có đạo đức nghề nghiệp rồi đó…
Và... khác hoàn toàn thoại bản rồi nha!
Tiểu miêu tặc này thế mà lại thành một đôi với Kiều huynh!
Trên đường về khách điếm, chúng ta lại gặp một nữ tử áo đen đang bày sạp hàng bên đường, miệng rao inh ỏi:
“Thuốc diệt chuột! Diệt gián! Diệt kiến!”
“Không sợ chuột đông, chỉ sợ không có thuốc!”
“Chuột ngửi là chết! Ăn là chết! Nghe tiếng cũng chết! Chuột đi ngang qua là c.h.ế.t đứng tại chỗ!”
Ta tò mò nhìn một chút, không ngờ nàng chộp lấy tay ta, thao thao bất tuyệt rồi... ta mơ mơ màng màng móc bạc mua một vại thuốc diệt chuột.
“Tiểu nương tử yên tâm, thuốc của ta hiệu quả tuyệt đối! Không hiệu quả, ta hoàn bạc!” — nàng vừa vỗ n.g.ự.c vừa bảo đảm, lúm đồng tiền lấp lánh dưới nắng.
Ta ôm vại thuốc diệt chuột, cùng Kiều Nhạn Hành nhìn theo bóng nàng khuất dần trong gió… lòng dâng lên một câu hỏi khó giải:
Ủa? Không phải sát thủ sao? Sao giờ đi bán thuốc diệt chuột rồi?!