Tướng công của ta là nam chủ sủng nữ văn

Chương 9

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

9

Ngày hôm nay đúng là… quá sức kích thích.

Tam đại mỹ nhân trong thoại bản đã xuất hiện, mà ai nấy đều không giống lời tác giả miêu tả tí nào. Bây giờ lại tới lượt công chúa? Không biết nàng sẽ mang đến bất ngờ gì đây…

Lúc này, trong khách điếm Diêu Tỉnh, Lý Hiểu vẫn còn đang ngủ say như chết.

Bị chúng ta dựng dậy hỏi cung, hắn mặt ngơ ngác, lặp đi lặp lại đúng một câu:

“Ta không biết gì hết, ta thề.”

Ta nghe xong liền bốc hỏa:

“Ngươi làm tác giả kiểu gì vậy hả? Một loạt nhân vật viết ra là để đòi mạng ta, còn chẳng có ai giống với trong truyện!”

Hắn lí nhí phản bác:

“Chứ không phải … ngươi cũng c.h.ế.t trong truyện sao?”

Đại Bạch Hùng không nói một lời, từ đâu bưng tới một mâm điểm tâm, tiện tay đặt lọ thuốc chuột lên bàn bên cạnh.

Cả hành động im lặng nhưng tràn đầy uy hiếp.

Lý Hiểu nhìn mà mặt mày trắng bệch, suýt khóc:

“Ta… ta không ngờ cốt truyện lại lệch hướng như vậy. Nhưng mấy mỹ nhân đó rõ ràng là không thích chồng ngươi! Như vậy chẳng phải … các ngươi có thể sống bên nhau vui vẻ rồi sao?”

Nghe cũng có lý đấy chứ?

Ta gõ "cộp" một cái vào đầu mình cho tỉnh táo.

Thoại bản đúng là đã thay đổi rồi.

Ta bây giờ đâu còn là cái loại nữ phụ não tàn, coi chồng như thần thánh, bị mấy nữ phụ khác giành giật đến c.h.ế.t đâu.

Ta âu yếm nhìn Kiều Nhạn Hành, gọi ngọt như mía lùi:

“Bảo bối à, ngươi ra ngoài mua ít đồ ăn về nha~ Tối nay chúng ta ăn cơm sớm cho ấm bụng~”

Đại Bạch Hùng ánh mắt bừng sáng, gật đầu như giã tỏi.

Ai dè—cơm chưa thấy đâu, hắn lại dẫn về một cô gái mặc hoa y, còn đang hôn mê.

Ta nghiến răng ken két:

“Ngươi đi mua đồ ăn hay đi vớt mỹ nhân về thế hả?!”

Mới rời mắt có một lát đã rước họa về nhà.

Ta đành ôm lấy thiếu nữ, đặt nàng nằm trên giường. Ba người chúng ta cùng thò đầu nhìn một hồi lâu... càng nhìn càng thấy nàng này rất giống với thiếu niên lạ mặt lần trước.

Kiều Nhạn Hành kể:

“Hồi nãy ta đi ngang qua một cái hẻm, tự nhiên bị nàng túm lấy, chưa kịp nói câu nào thì nàng ngất xỉu, còn nhào vào lòng ta.”

Hắn còn rất nghiêm túc bổ sung:

“Ta là quân tử! Lập tức kéo áo nàng lại cho kín, rồi thuê người cõng nàng về!”

...Ừ, quân tử ghê.

Ta rửa mặt cho thiếu nữ, đại phu tới bắt mạch, bảo nàng bị hạ mê dược, ngủ một giấc là tỉnh.

Lý Hiểu cũng khỏi gần hết, chân đi lại được, sáng sớm hôm sau đã chuồn đi chơi, không rõ bay nhảy ở đâu.

Ta với Kiều Nhạn Hành ngồi ăn xiên nướng sớm. Mùi thơm bay khắp nơi, đang ăn ngon lành thì...

Thiếu nữ chẳng biết tỉnh từ bao giờ, lặng lẽ đứng sau lưng ta, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn ta chằm chằm.

Ta niềm nở:

“Đói hả? Muốn ăn không? Tới ăn một xiên nè!”

Nàng không nói không rằng, mắt thì sáng như đèn cao áp, ngồi phịch xuống, bắt đầu... loát xiên.

Và là loát theo đúng nghĩa đen, từng xiên từng xiên bay vào miệng như gió cuốn mây bay.

Khí thế ăn mạnh đến nỗi ta không dám giành.

Không biết sao hai người nàng và Kiều Nhạn

Hành cứ như thi ăn, một trái một phải, xiên thịt bốc hơi sạch sẽ. Nhìn mà xót tiền.

Ta là người trả tiền, vậy mà chỉ ăn được đúng hai xiên, ai tới nói lý giùm ta cái!

Rốt cuộc ta không nhịn được nữa, hỏi thẳng:

“Này… có phải ngươi là Huyền Dẫn không?”

Đó là tên thiếu niên hôm trước từng gặp.

Thiếu nữ cụp mắt, im lặng thật lâu.

Cuối cùng, nàng mới khàn khàn lên tiếng, mang theo chút do dự, chút kiêu hãnh:

“‘Huyền Dẫn’ là tên giả. Ta… là Quý An công chúa Huyền Oánh.”

Tướng công của ta là nam chủ sủng nữ văn

Chương 9