10
Kiều Nhạn Hành suýt sặc miếng thịt dê trong miệng.
Giọng điệu của cái vị “thiếu niên” kia, đúng là không tài nào gạt nổi người ta mà.
Hắn ngàn vạn lần không ngờ được, Lý Hiểu trong thoại bản viết cho hắn một nàng công chúa nữ giả nam trang, kết quả lại là... nam giả nữ trang.
Không trách được nhân vật Quý An công chúa trong truyện chẳng có lấy mấy câu thoại — tổng hợp lại thì một câu là bại lộ luôn.
Kiều Nhạn Hành vừa nghiến răng vừa lắng nghe "công chúa" kể chuyện xưa, ánh mắt thì thỉnh thoảng liếc ra cửa, sắc mặt đầy sát khí.
Không biết hôm nay Lý Hiểu bước vào bằng chân trái hay chân phải, nhưng cuối cùng là… chân nào cũng chưa chạm ngưỡng cửa, đã bị người cõng về.
Nghe nói hắn chạy lên kinh thành tìm mấy tiệm sách lậu gây chuyện một trận, làm bên kia sợ tới mức phải bồi thường một khoản.
Lý Hiểu mặt mũi sưng vù, bầm tím chẳng khác gì bánh bao thối. Mắt nhắm nghiền, miệng còn lẩm bẩm:
“Ta với sách lậu, sống còn không đội trời chung…”
Nhìn hắn mình đầy thương tích như vậy, chúng ta nhất thời cũng không nỡ xuống tay đánh tiếp.
Riêng vị "công chúa" kia thì chẳng hiểu sao lại rất tin tưởng chúng ta.
Sau khi kể xong chuyện đời mình, hắn bỗng dưng… lặng lẽ biến mất.
Mà câu chuyện hắn kể cũng đúng kiểu cẩu huyết không thể cẩu huyết hơn:
Thì ra năm xưa quý phi vì lo sợ hoàng hậu sẽ hãm hại hoàng tử, bèn giả trang hắn thành một cô nương để tránh tai mắt.
Hắn không nói rõ, nhưng ta cũng đoán ra được — hắn hay ra khỏi cung là để gây dựng thế lực cho riêng mình, lo liệu đường lên ngôi về sau.
Hoàng cung mà, có tranh quyền đoạt vị là chuyện thường. Không đập nhau vài phát thì đâu ra long vị?
Vấn đề là giờ hắn thiếu tiền.
Kiều Nhạn Hành móc cái túi ngân phiếu cũ ra đưa hắn, còn giải thích rõ ràng nguồn gốc tiền bạc.
Ta cũng không quên chen lời đầy ẩn ý:
“Hy vọng sau này ngươi làm vua rồi thì đừng quên lo cho già trẻ bệnh tật, nuôi ăn nuôi uống đầy đủ vào.”
Hắn nghe xong, nghiêm túc gật đầu.
Sau đó, xoay người mà đi.
11
Lý Hiểu lên cơn sốt cao, cả đêm mê sảng, náo loạn ầm ĩ.
Sáng sớm, ta gõ cửa phòng hắn, vừa mở ra đã thấy Kiều Nhạn Hành với hai cái quầng thâm mắt to như bánh chưng Tết, suýt nữa làm ta cười gãy sườn.
Lý Hiểu lúc này miễn cưỡng mở mắt, lại hớn hở như vừa trúng số:
“Ta nhớ ra rồi! Ta nghĩ ra rồi!”
Lý Hiểu cuối cùng cũng nhớ vì sao bản thân bị kéo vào trong thoại bản.
Là bởi vì… ngay lúc hắn chuẩn bị viết đoạn Kiều Nhạn Hành khiến mỗi một mỹ nhân trong truyện đều sinh con đẻ cái cho hắn, thì mấy nhân vật trong thoại bản bỗng dưng đồng loạt nhảy ra phản đối.
—
Kiều Nhạn Hành: “Ta chỉ yêu mỗi mình Kiều Kiều, ngươi đem hết mỹ nhân ném tới chỗ ta làm gì?”
Thanh mai trúc mã với biểu muội — cả hai mặt mày tàn tạ vì bị ngược đến không ra hình người: “Mọi người đều bỏ đi cả rồi, tụi ta cũng dứt áo ra đi cho xong!”
Thu Nhung: “Ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởmggghhh—!!”
Hà Uyển Tri: “Ta chỉ hỏi một câu: cần gì nấu gà luộc cứu ta? Tỷ tỷ một mình đỉnh nổi ba cái đó!”
Huynh ruột của Kiều cùng Diệu Thiên Thiên: “Tụi ta yêu nhau chân thành, ngươi còn dám tách ra, ngươi đáng tội c.h.ế.t ngàn lần!”
Độc nương tử (chuyên bán thuốc diệt chuột): “Ta chỉ muốn an ổn buôn bán thuốc chuột, kiếm miếng cơm, ai bắt ta làm sát thủ hả trời!”
‘Công chúa’: “Tao là con trai! Tao đẻ không được nha má!”
Cuối cùng, ta — đường đường chính chính nữ chính — bước ra từ trong khói lửa loạn lạc:
“Không viết truyện cho đàng hoàng, là sẽ bị phản phệ đó biết chưa?”
—
Lý Hiểu bị cả đám nhân vật này “hội đồng”, bị đánh te tua tơi tả, xong bị lôi tuốt vô trong thế giới thoại bản.
Mà cái thoại bản kia, không chút xấu hổ, cũng không chút chột dạ, lật lật lật...
Sau đó —— nó quay lại trang đầu tiên.
Tất cả, bắt đầu lại từ đầu.