Tôi ngủ một giấc cực kỳ sảng khoái.
Sáng sớm, Kỳ Trầm đã đi luyện tập.
Anh ấy bơi lội từ bảy tám tuổi đến giờ, hơn mười năm ngày nào cũng khổ luyện, không ngừng thách thức cực hạn cơ thể. Cái gian khổ đó, không thể nào so với việc khổ học sách vở.
Tôi đến lớp thì gặp đúng thầy chủ nhiệm.
“ Đúng lúc có Nguyệt Dã đây. Sắp đến buổi dạ hội tốt nghiệp rồi, việc tập luyện tiết mục thế nào rồi?”
Tôi sững người, chưa kịp phản ứng, bạn cùng bàn đã nhanh miệng trả lời thay: “Thầy ơi, Nguyệt Dã nhảy siêu giỏi, tập cho bọn em hiệu quả cũng rất tuyệt. Đến lúc đó kết hợp với piano độc tấu của Thẩm Dịch, chắc chắn lớp mình sẽ giành quán quân!”
“Tốt, vậy tranh thủ luyện tập đi.”
Lúc đó tôi mới nhớ ra, sắp tới dạ hội tốt nghiệp. Cả lớp nữ phải biểu diễn một tiết mục múa tập thể. Thầy chủ nhiệm còn nói, đây là lúc hiếm hoi được thư giãn.
Cả bọn kéo nhau vào phòng múa tập. Chương trình định sẵn: toàn bộ nữ sinh múa một bài múa cổ điển, còn Thẩm Dịch đứng bên cạnh vừa đàn piano vừa hát phụ.
Thẩm Dịch chơi piano từ nhỏ, tiếng đàn cũng rất hay, tôi đã cầu xin anh ta rất lâu, anh ta mới đồng ý.
Nhưng lần này, lúc đang tập thì Hứa Tinh đến muộn.
Có bạn không nhịn được châm chọc: “Này Hứa học bá, lần nào cũng bắt mọi người chờ, cậu có ý thức tập thể chút được không?”
Hứa Tinh mặt vẫn thản nhiên: “Xin lỗi, vừa nãy hiệu trưởng gọi tôi với Thẩm Dịch, bảo hai chúng tôi phát biểu đại diện xuất sắc trong dạ hội.”
Giọng không cao không thấp, nhưng lộ rõ sự kiêu ngạo.
Có người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ra vẻ cái gì chứ?”
Sau khi Hứa Tinh nhập nhóm, em lại tiếp tục buổi tập: “Được rồi, ôn lại động tác hôm qua, sau đó cả nhóm tập cùng Thẩm Dịch một lần.”
Ai cũng nhảy khá tốt, chỉ riêng Hứa Tinh lại không bắt nhịp nổi.
Lúc này, tiếng phàn nàn ngày càng nhiều: “Này Hứa Tinh, cậu bị sao vậy? Hôm qua động tác đã không thuộc, nói là sẽ về luyện thêm, thế mà hôm nay vẫn không làm được?”
“ Đúng rồi đấy, đừng kéo lùi cả nhóm nữa có được không?”
“Không phải học bá thì học gì cũng nhanh à? Động tác đơn giản thế mà không làm nổi sao?”
Mọi người xì xào bàn tán.
Mặt Hứa Tinh thoáng qua vẻ khó chịu, lạnh lùng đáp: “Một tiết mục tốt nghiệp nhỏ bé, dựa vào gì mà bắt tôi tốn thời gian học tập?”
“Nói người khác trước, tốt nhất soi lại thành tích của mình đi. Sao không thấy xấu hổ khi phí tuổi trẻ vào việc này?”
“Múa cái này có ý nghĩa gì chứ? Có cộng điểm cho thi đại học không?”
Cơn giận trong tôi bùng lên, không kìm nổi nữa: “Hứa Tinh, rõ ràng là cậu đến muộn rồi lại không chịu tập, sao còn đổ lỗi cho người khác?”
Cô ta cười lạnh: “Lâm Nguyệt Dã, rõ ràng là cậu muốn nổi bật, sao còn kéo người khác ra làm nền cho cậu?”
Có người bức xúc thay tôi: “Đây là vinh dự tập thể, sao lại thành Nguyệt Dã muốn ra oai? Người ta là học sinh múa, không cho cô ấy làm diễn chính thì để cậu, một đứa trái trái phải phải lộn xộn nhảy à?”
Vừa dứt lời, cả nhóm bật cười.
Mặt Hứa Tinh thoáng lúng túng, hừ lạnh: “ Tôi chẳng thèm tranh với mấy người, vô nghĩa c.h.ế.t đi được.”
Một câu nói, khiến cả lớp phẫn nộ.
Nói thật, Hứa Tinh vốn chẳng được lòng bạn bè. Cô ta từng ngạo mạn nói: “ Tôi không thích chơi với con gái, con gái tâm cơ nhiều lắm, tôi khác họ.”
Quả thật, cô ta khác bọn tôi.
Lúc cả lớp lén đọc ngôn tình ngốc nghếch, thì cô ta lại ôm tập thơ Tagore bản tiếng Anh. Khi thầy yêu cầu chia sẻ cách giải đề, cô ta viết cả đống công thức phức tạp, rồi nói: “Đây là vi tích phân, phải lên đại học mới học, chắc chỉ Thẩm Dịch nghe hiểu thôi.”
Nhiều nữ sinh thấy cô ta quá giả tạo, nhưng trong mắt Thẩm Dịch, lại coi là tri kỷ. Thậm chí còn cho rằng, chính tôi là người cầm đầu cô lập Hứa Tinh, bắt nạt cô ta.
Thẩm Dịch bênh vực cô ta, còn cô ta chỉ nhạt nhẽo nói một câu: “Thôi, chẳng đáng đôi co với kẻ ngu.”
Vậy là Thẩm Dịch càng thêm ngưỡng mộ cô ta. Có người từng nói, loại học bá như Thẩm Dịch, chỉ thích những cô gái có thể sánh ngang trí tuệ với mình. Họ gọi đó là “tình yêu trí tuệ”.
Trong mắt anh ta, tôi chỉ là một học sinh nghệ thuật đầu óc đơn giản.
Tôi chẳng buồn, chỉ vỗ tay: “Đã vậy, Hứa Tinh, vậy cậu đừng nhảy nữa.”
Tôi nhìn thẳng vào cô ta, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai: “Dù sao thì, dáng vẻ cậu nhảy múa… thật sự buồn cười lắm.”
Tiếng cười rộ lên lần nữa.
“Cậu…” Cô ta tức đến mức nhất thời nghẹn lời.
Bên cạnh, Thẩm Dịch rốt cuộc cũng không nhịn nổi.
“Lâm Nguyệt Dã, sao cậu nói chuyện khó nghe thế?”
“Khó nghe à?” Tôi bật cười lạnh.
Kiếp trước, sau khi tôi bị gãy chân, cô ta cũng từng dùng đúng giọng điệu ấy mà nói với tôi: “Lâm Nguyệt Dã, dáng đi của cậu thật sự buồn cười.”
Tôi chẳng qua chỉ đang học lại cách nói của cô ta thôi, mà rõ ràng chân cô ta thì chẳng hề gãy.
Ánh mắt Thẩm Dịch thoáng hiện lên cơn giận: “Các cậu định bắt nạt Hứa Tinh mãi không thôi sao?”
Anh ta che chở trước mặt Hứa Tinh, còn buông lời cảnh cáo: “ Tôi nói cho các cậu biết, nếu cô ấy rút lui, thì tôi cũng rút lui.”
Hứa Tinh kích động đến đỏ cả mắt: “Thẩm Dịch…”
Tôi lại chỉ cười nhạt: “Thế thì tốt quá rồi.”
…
Kiếp trước, Hứa Tinh cố tình không muốn tôi nổi bật, trong tiết mục biểu diễn đã giả vờ ngã ngay dưới chân Thẩm Dịch. Anh ta theo phản xạ vội vàng đỡ cô ta.
Âm nhạc lập tức dừng lại, cả chương trình rơi vào sự im lặng lúng túng.
Mọi người hoảng loạn mất nhịp, động tác rối loạn vô cùng. Nhưng hành động cứu người theo bản năng của Thẩm Dịch lại được tán dương.
Thành tích học tập của anh ta và Hứa Tinh vốn đã rất tốt, vốn được thầy cô yêu thích. Thầy giáo nói rằng tình bạn là trên hết, thi đấu chỉ là thứ yếu, việc làm của Thẩm Dịch đáng để học tập, còn đặc biệt trao cho họ giải thưởng.
Lúc nhận giải, Hứa Tinh cố tình gọi tôi: “Nguyệt Dã, làm ơn chụp giúp bọn mình một tấm hình nhé?”
Cả khán phòng vỗ tay nhiệt liệt. Cô ta và Thẩm Dịch cười rạng rỡ, chói mắt. Trong khi các nữ sinh khác trong lớp lại phải lén lau nước mắt sau cánh gà.
…
Sau khi Thẩm Dịch và Hứa Tinh rút lui, mọi người thiếu đi phần hát bè nên rơi vào khó xử.
“Nguyệt Dã, không thì bật nhạc nền trực tiếp đi.” Có người bất đắc dĩ đề nghị.
Tôi xua tay: “Không sao, vẫn có người thay thế được!”
Kiếp trước, khi bệnh trầm cảm của tôi nặng, Kỳ Trầm thường ôm tôi mà hát bên tai. Giọng hát anh thực sự vô cùng dễ nghe. Sau khi chân tôi hồi phục, chính anh là người động viên tôi quay lại sân khấu. Tôi múa, anh đàn piano đệm cho tôi.
Tôi lập tức gọi điện: “Bạn học Kỳ Trầm, tiết mục của bọn mình cần cậu đàn piano và hát chính.”
Anh cau mày đáp không cần nghĩ: “Ông đây không biết!”
Tôi liền tung chiêu cuối: “Chồng ơi chồng ơi chồng ơi~”
“Câm miệng!”
“Chồng… à nhầm, ông đây tới ngay!”
Tôi bật cười thành tiếng.
Nhìn phản ứng này, chẳng khác nào đã thành “chó Pavlov” rồi.
Kỳ Trầm miễn cưỡng nhưng vẫn nhanh chóng có mặt.
…
Tin ấy khiến Thẩm Dịch và Hứa Tinh không dám tin.
“Kỳ Trầm mà thay cậu lên biểu diễn á?” Thẩm Dịch khinh thường hừ lạnh: “Một đứa học thể thao thì đàn nổi bản gì?”
Trong mắt anh ta, học thể thao hay nghệ thuật đều là đường lui của học sinh kém. Nhưng sự nghi ngờ ấy chẳng ảnh hưởng đến nhiệt tình của chúng tôi.
Đêm hôm đó, đèn sân khấu sáng rực, tôi dẫn đầu toàn thể nữ sinh uyển chuyển múa. Tiếng đàn êm ái và giọng ca trầm thấp từ từ vang lên.
Cả khán phòng lập tức kinh ngạc.
Dưới sân, pháo tay và tiếng reo hò vang dậy:
“Tuyệt quá! Nữ sinh lớp mình đẹp ngất trời rồi!”
“Vocal! Quý phi Kỳ, còn gì nữa mà bọn tôi chưa biết hả?”
“Cán sự thể dục ơi, thôi đừng bơi nữa, debut đi cho rồi!”
Kết thúc tiết mục, Kỳ Trầm bước đến trước mặt tôi, có chút đắc ý: “Sao? Không làm cậu mất mặt chứ?”
Tôi nhìn anh, trong mắt toàn là bong bóng hồng: “Chồng em là giỏi nhất!”
Anh ngẩng cao đầu: “Đương nhiên rồi.”