Vãn Hồi

Phần 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Tiết mục của chúng tôi nhận được phản hồi cực tốt, không ngoài dự đoán giành giải quán quân.

Tôi và Kỳ Trầm đại diện lên sân khấu nhận giải.

Hiệu trưởng vô cùng vui mừng: “Không ngờ học sinh Nhất Trung lại có tài nghệ xuất sắc như vậy. Những năm trước đều chọn học sinh thành tích tốt lên phát biểu, nhưng phát triển toàn diện đức trí thể mỹ mới là phương hướng của chúng ta. Tôi tin rằng, trong tương lai, các em sẽ tỏa sáng ở mọi lĩnh vực.”

“Như vậy đi, Lâm Nguyệt Dã và Kỳ Trầm, hai em hãy thay mặt học sinh phát biểu.”

Chúng tôi thoáng sững sờ, ánh mắt lướt xuống dưới.

Hứa Tinh siết chặt bản thảo chuẩn bị sẵn, mặt đầy không cam lòng. Ánh mắt Thẩm Dịch rơi trên người chúng tôi, sắc thái phức tạp.

Tôi hít sâu, bước lên: “Xin chào, tôi là Lâm Nguyệt Dã. Mẹ tôi khi còn sống là một vũ công cổ điển xuất sắc. Dưới sự ảnh hưởng của mẹ, tôi bắt đầu con đường này từ năm bảy tuổi. Từ những buổi tập cơ bản, vô số lần ngã rồi lại đứng dậy, tôi chưa từng nghĩ đến bỏ cuộc.”

“Vũ đạo dạy tôi không chỉ là tư thế đẹp, mà còn là kiên cường, nghị lực, là sự kiên trì theo đuổi ước mơ. Ước mơ của tôi là Bắc Vũ, là quán quân Cúp Đào Lý.”

Ngay sau đó, Kỳ Trầm tiến lên một bước, bóng dáng cao lớn càng thêm thẳng tắp.

“Xin chào, tôi là Kỳ Trầm, một học sinh thể thao yêu thích bơi lội. Từ nỗi sợ hãi khi suýt c.h.ế.t đuối lúc tám tuổi, đến mười tám tuổi tự do vùng vẫy trong bể bơi, từng ngày luyện tập đều là thử thách gấp đôi với thể lực và ý chí. Thất bại, đau đớn, nghi ngờ… chẳng điều gì khiến tôi bỏ cuộc, bởi vì tôi có ước mơ.”

Anh dừng một chút, ánh mắt kiên định: “Ước mơ của tôi là Bắc Thể, là huy chương vàng Olympic.”

Tiếng vỗ tay như sấm rền.

Mười tám tuổi, những ước mơ từng dang dở, cuối cùng cũng được trọn vẹn.

Lúc xuống sân khấu, các nữ sinh trong lớp ùa đến, ôm cúp chụp hình.

“Tìm ai chụp cho cả lớp một tấm đi.” Có người đề nghị.

Tôi cong môi, quay sang gọi Hứa Tinh: “Hứa Tinh, làm ơn chụp giúp bọn mình nhé? Dù sao cũng chỉ có cậu không tham gia.”

Hứa Tinh nén giận, cầm lấy điện thoại.

Kỳ Trầm lại sải bước đến trước mặt Thẩm Dịch, đưa điện thoại cho anh ta, còn cười đắc ý: “Ủy viên học tập, phiền giúp tôi chụp một tấm với vợ tôi.”

Thẩm Dịch mặt lạnh nhận lấy.

Kỳ Trầm đưa ảnh cho tôi xem: “Ổn không?”

Tôi đáp: “Bình thường thôi.”

Anh ta lại tỉnh bơ: “Thế thì phiền ủy viên học tập chụp thêm cái nữa, vợ tôi chưa hài lòng.”

Cuối cùng Thẩm Dịch nhịn không nổi, gào lên: “Kỳ Trầm, cậu thì là cái thá gì?”

Kỳ Trầm liền vòng tay ôm lấy tôi, cười sáng lạn: “ Tôi à, là chồng của Lâm Nguyệt Dã chứ gì nữa~”

Mặt Thẩm Dịch xanh mét, nghiến răng: “Một tên học thể thao hạng bét mà cũng xứng với Tiểu Dã sao? Còn mơ huy chương Olympic, đúng là hoang đường!”

Tôi bước lên, lạnh lùng nhìn anh ta: “Kỳ Trầm lần thi gần nhất xếp hạng toàn tỉnh thứ 2, toàn quốc thứ 5. Còn anh, thi thử vừa rồi tôi nhớ không nhầm, chỉ đứng thứ 25 toàn tỉnh. Rõ ràng bản thân mới là học sinh kém, lấy tư cách gì khinh thường người khác?”

Tôi kéo tay áo Kỳ Trầm, quay lưng bỏ đi cùng anh.

“Gửi ảnh cho em, em muốn để màn hình khóa.”

“Chờ đã, phải chỉnh đẹp đã.”

“Anh là đàn ông mà còn trắng hơn em?”

“Do clo trong hồ bơi tẩy thôi.”

Tan học, trên đường về, Thẩm Dịch chặn tôi lại.

Tôi cau mày: “Làm gì?”

Anh ta giải thích: “Không phải em muốn thi Bắc Vũ sao, về nhà đi, tôi giúp em ôn văn hóa.”

“Không cần.”

Trước kia, mỗi lần anh ta dạy tôi học, đều vô cùng mất kiên nhẫn. Anh ta không hiểu nổi sao những đề đơn giản thế mà tôi lại không làm được. Mỗi lần giúp, đối với anh ta đều như cực hình.

“Chuyện tiết mục tối nay là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.” Anh ta hạ thấp tư thái, giọng hiếm khi dịu dàng: “Đừng giận dỗi nữa được không?”

Tôi bật cười lạnh: “Thẩm Dịch, tôi chưa bao giờ giận dỗi với anh cả. Bài vở của tôi không cần anh lo, nếu rảnh thì đi tìm Hứa Tinh mà luận bàn thơ ca triết lý đi.”

“Tiểu Dã, tôi không thích Hứa Tinh.” Anh ta vội vàng giải thích, còn hứa hẹn: “Nguyện vọng thi đại học, tôi sẽ điền Bắc Kinh. Sau khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ ở bên nhau, tôi hứa với em.”

Tôi nhíu mày, thẳng thắn vạch trần: “ Nhưng anh và Hứa Tinh vừa mới cùng nhau nộp hồ sơ du học phải không?”

“Tiểu Dã, tôi chỉ thử thôi, chưa từng thật sự định ra nước ngoài…”

Tôi chỉ thấy buồn cười.

Kiếp trước, anh ta cũng từng nói sẽ cùng tôi đến Bắc Kinh.

Mãi đến ngày thi nghệ thuật của tôi, chính Hứa Tinh mới “ tốt bụng” nói: “Thẩm Dịch hỏi tôi muốn học ở đâu, tôi bảo muốn ra nước ngoài, nên anh ấy cùng tôi nộp vào cùng một trường. Anh ấy không nói với cậu sao?”

Cô ta còn tỏ vẻ cao ngạo, tràn đầy chán ghét: “Lâm Nguyệt Dã, cậu còn định dây dưa đến bao giờ? Anh ấy căn bản không thích cậu. Trên thế giới này, chỉ có Thẩm Dịch xứng với tôi, và chỉ có tôi xứng với anh ấy.”

Chính lần đó, bị lời Hứa Tinh kích thích, tôi thi trượt trường mơ ước.

Khi tôi chất vấn, Thẩm Dịch chỉ nhạt nhẽo nói rằng đi du học có lợi thế hơn, anh ta không hề thích Hứa Tinh. Anh ta thừa nhận quan hệ của chúng tôi, cho tôi danh phận bạn gái. Nói rằng chỉ cần đợi vài năm, đợi anh ta tốt nghiệp, chúng tôi sẽ kết hôn.

Tôi tin lời anh ta.

Nhưng đến khi tốt nghiệp, anh ta lại nói muốn tập trung sự nghiệp trước. Anh ta và Hứa Tinh cùng nhau khởi nghiệp, bắt trúng thời cơ, sự nghiệp phất lên. Còn tôi, chỉ quanh quẩn trong đoàn múa, mờ nhạt. Thầy giáo luôn nói tôi có tư chất tốt, nhưng múa ra động tác không có cảm xúc.

Thẩm Dịch và Hứa Tinh trở thành “kim đồng ngọc nữ” trong truyền thông, môn đăng hộ đối. Còn hôn nhân mà anh ta hứa với tôi, hết lần này đến lần khác bị gác lại …

16.

Nhìn con số trên tờ lịch, kỳ thi đại học ngày càng đến gần.

Dù sao thì Thẩm Dịch cũng sắp ra nước ngoài, tôi cũng sẽ không tiếp tục chạy theo anh ta nữa.

Trong căn phòng nhỏ của Kỳ Trầm, hai đứa học kém chúng tôi điên cuồng ôn bài.

“Hiệp ước Mã Quan do ai ký vậy?”

“Không phải tớ ký…”

“ Tôi biết không phải cậu!”

“Bắc minh có cá, tên là Côn, Côn chi đại, Côn chi đại…”

“Một cái nồi sắt cũng không ninh nổi à?”

“Học mệt rồi, ăn chút gì nhé?”

“Ừ…”

Cày cả nửa đêm, mà kiến thức đúng là không vào nổi đầu…

Sáng hôm sau, tôi và Kỳ Trầm ra cửa, lại bất ngờ chạm mặt Thẩm Dịch. Bên cạnh anh ta, còn có cả ba mẹ đi cùng. Mấy người mặt nặng như chì, đầy kinh ngạc lẫn tức giận.

Thẩm Dịch là người chất vấn trước: “Tiểu Dã, hóa ra cậu căn bản không ở ký túc xá trường, mấy ngày nay đều ở nhà cậu ta?”

Tôi không hề phủ nhận: “ Đúng vậy.”

Ba mẹ anh ta nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi:

“Tiểu Dã, con gái ngoan sao lại không biết xấu hổ như thế?”

“Chúng ta luôn coi con như con ruột, từ nhỏ nuôi nấng như tiểu thư, vậy mà con lại tự sa ngã đến mức sống chung với một tên du côn!”

“Mau theo chúng ta về nhà ngay!”

Tôi lặng lẽ đứng đó, nghe hết lời mỉa mai. Sau đó nhếch khóe môi, bình tĩnh lên tiếng:

“Chú dì, những năm qua được hai người chăm sóc, cháu vô cùng cảm kích. Nhưng cháu đã trưởng thành rồi, tương lai cháu có thể tự đi.”

“ Đúng là nuôi cháu tốn không ít tiền, nhưng tài sản mà ba mẹ cháu để lại, vẫn luôn do hai người quản lý. Lợi nhuận thu được hẳn đã nhiều hơn số tiền nuôi cháu rồi nhỉ? Cháu sẽ không đòi lại, xem như để báo đáp công nuôi dưỡng. Nhưng từ nay sẽ không làm phiền nữa, cháu sẽ nhờ luật sư làm thủ tục bàn giao.” 

Nghe vậy, cả hai lập tức giận dữ: “Lâm Nguyệt Dã, con tưởng chúng ta nuôi con vì tham tiền nhà con sao?”

“ Đúng là không phải con ruột thì khác, nuôi bao năm lại nuôi ra một con vong ân bội nghĩa.”

“Đầu óc con không thông minh, chúng ta chưa từng ghét bỏ, còn luôn xem con là con dâu tương lai. Thế mà con báo đáp chúng ta thế này sao?”

“Con làm vậy, có xứng với cha mẹ đã khuất của con không?”

Hình ảnh kiếp trước hiện lên trong đầu… tôi ngây thơ tin lời họ, khổ sở giãy giụa trong sự lạnh nhạt.

Nhưng đời này, mình tuyệt đối sẽ không để người khác c.h.é.m g.i.ế.c mặc sức nữa.

“Ha, coi tôi như con gái? Xem như con dâu tương lai?”

Kiếp trước, ai nấy đều ăn đường cp của Thẩm Dịch và Hứa Tinh. Chẳng ai biết mình mới là bạn gái chính thức.

Tôi không cam lòng, liền công khai mối quan hệ với Thẩm Dịch trên mạng.

Bố mẹ Thẩm nổi giận chất vấn:

“Lâm Nguyệt Dã, con có biết làm vậy sẽ hủy hoại hình tượng của Thẩm Dịch, ảnh hưởng đến sự nghiệp của nó không?”

“Nó đã cho con danh phận bạn gái, chúng ta cũng thừa nhận con, con còn muốn gì nữa?”

“Ngày ngày không làm gì, chỉ biết ghen tuông. Con nhìn người ta Hứa Tinh đi, sao lại ưu tú đến thế?”

Nhưng khi đối diện truyền thông, họ lại nói: “Tiểu Dã từ nhỏ có hôn ước với Tiểu Dịch. Cha mẹ cô bé mất sớm, chúng ta thương tình nên nuôi, vẫn luôn coi như con gái ruột. Chỉ là từ bé con bé đã dính lấy anh trai thôi.”

Ngay lập tức, tên mình leo lên báo lá cải:

[Hôn ước từ nhỏ? Thời buổi nào rồi còn chuyện hôn nhân sắp đặt?]

[Người ta nuôi dưỡng mà còn bội bạc, đúng là đồ vong ân bội nghĩa.]

[Rõ ràng couple “Tinh Quang Dịch Dịch” mới là tình yêu thanh xuân, con em gái nuôi này lại xen chân.]

[Nghe nói đi học còn là tiểu lưu manh, thường xuyên bắt nạt Hứa Tinh.]

Muốn nổi tiếng đến phát điên, chẳng phải chỉ là nhảy mấy điệu nhảy vớ vẩn sao?]

[Nhảy múa? Có phải loại múa khiêu gợi không?]

[Nhìn bộ dạng chắc chắn là đã phẫu thuật thẩm mỹ, sao sánh nổi khí chất nữ thần cao lạnh của Hứa Tinh.]

Thời gian đó, mình bị đào bới, bị bạo lực mạng, bị cả thế giới vứt bỏ.

Tất cả đều do họ ban tặng.

Cho nên kiếp này, mình tuyệt đối không giẫm lại vết xe đổ.

“Lâm Nguyệt Dã, sau này nếu hối hận, đừng khóc lóc quay lại cầu xin chúng ta!!” Dì Thẩm hung hăng buông lời, dường như chắc chắn mình sẽ sống thảm hại.

Thẩm Dịch đứng cạnh, kinh ngạc vì lời nói và thái độ của mình, tức giận chất vấn:

“Tiểu Dã, sao cậu có thể nói với ba mẹ tớ như vậy?”

“Cậu còn có lương tâm không?”

Tôi nhếch môi, cười lạnh lùng: “Không, tôi chính là vong ân bội nghĩa. Xin hãy buông tha cho tôi.”

Bố mẹ Thẩm kéo anh ta rời đi, còn căn dặn: “Con trai, về nhà! Sau này đừng có dây dưa với nó nữa.”

Vãn Hồi

Phần 4