VẬN MỆNH TƯƠNG PHÙNG

Chương 10

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Chương 10:

Cho nên, khi ngày ấy đến, tôi đã đón nhận nó với vẻ bình tĩnh nhất.

Bình tĩnh lo liệu tang lễ của em ấy.

Rồi trở về căn nhà trống trải.

Chúng tôi ở bên nhau hơn bốn mươi năm, không có một đứa con.

Ngôi nhà bỗng khuyết mất một người, khiến tôi khó mà thích ứng.

Tôi không dọn di vật của em.

Quần áo vẫn treo trong tủ.

Bàn chải vẫn đặt trên kệ.

Chậu lan ốm yếu ngoài ban công, tôi vẫn tưới nước như khi em còn ở đây.

Bức tường treo ảnh ấy … Từ tấm hình hưởng tuần trăng mật đầu tiên năm 28 tuổi, cho tới bức cuối cùng chụp ở vườn Thạc Chính, Tô Châu, khi em 68 tuổi đến giờ đã hơn ngàn tấm, vẫn y nguyên dán kín.

Có khi, tôi chỉ ngồi lặng trên ghế sô-pha, nhìn mãi vào bức tường ảnh.

Rồi đến bữa, lại ra ngoài mua đồ ăn, về nhà nấu cơm.

Ban đầu, học trò của tôi ai cũng lo lắng, thường xuyên đến thăm.

Học trò tôi biết rằng: tôi và em đã yêu nhau cả một đời, họ sợ rằng tôi sẽ nghĩ quẩn.

Thế nhưng suốt nửa năm liền, tôi vẫn sống như thường.

Nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng.

Tôi còn bắt tay vào viết sách, đem tất cả kiến thức cả đời mình ghi lại từng trang.

Dần dần, đám học trò cũng yên tâm hơn.

Thoắt cái, năm năm nữa trôi qua.

Tôi đã 74 tuổi, chỉ một trận cảm cúm cũng ho liền nửa tháng.

Hôm ấy là kỷ niệm ngày cưới của tôi và Đình Nguyệt.

Học trò biết tôi sẽ ra nghĩa trang thăm em, nên không ai đến làm phiền.

Tôi dậy sớm, ăn mặc chỉnh tề, còn dùng thuốc nhuộm để tóc gọn gàng hơn.

Trên đường đi, tôi chọn một bó hoa hồng, vừa mới nở, còn đọng sương sớm.

Như thường lệ, tôi ghé tìm người trông nghĩa trang, người đó là một ông cụ ngoài bảy mươi.

Thấy tôi đến, ông cười hỏi:

“Lão Tạ, lại đến à?”

“Có bức thư nào của cô ấy không?”

Ông lục lọi trong hòm thư một lát, rồi lắc đầu:

“Năm nay không có.”

Tôi gật đầu, đi thẳng vào trong.

Đến trước mộ Đình Nguyệt, tôi đặt bó hoa hồng xuống, rồi ngồi sát cạnh bia mộ.

Từ trong ngực, tôi lấy ra một mấy thư được bọc kỹ trong túi chống ẩm, không góc nào bị quăn.

Đó là những bức thư mà Đình Nguyệt đã gửi cho tôi, trước khi mất cô ấy đã nhờ bác trông nghĩa trang thay mặt trao lại.

Cô từng dặn ông:

“Nếu anh ấy không đến, thì đừng đưa.”

“Tại sao?”

“Vì như thế nghĩa là anh ấy đã bắt đầu cuộc sống mới.”

“Nếu năm nào cũng đến thì sao?”

“Thì cứ đưa cho anh ấy.”

Tôi mở bức đầu tiên. Dù đã thuộc lòng từng chữ, tôi vẫn đọc chậm rãi, từng câu một.

“Tạ Sơ Ngôn! Có phải nhớ em muốn c.h.ế.t rồi không? Thôi, em biết anh đang nghĩ gì. Nghĩ tới chuyện anh đã hứa với em là phải sống thật tốt.”

“Hôm trước học trò anh còn tìm em than thở, bảo gặp khó khăn trong nghiên cứu. Vì sự tiến bộ của nhân loại, anh phải cố gắng chứ.”

“Còn cây lan treo của em, nhớ chăm cho tốt, mùa đông đưa vào nhà, mùa hè tránh nắng gắt, tưới ít thôi kẻo thối rễ. Năm sau có dịp thì mang nó theo, đến thăm em nhé.”

Tôi đọc tiếp bức thứ hai, viết vào năm sau.

“Giỏi, giỏi, lan treo anh cũng nuôi sống được, đúng là thánh chăm cây. Giá mà có con thì chắc anh nâng như nâng trứng rồi, đỡ phải già rồi không ai bầu bạn. Gần đây có bà lão nào lọt vào mắt anh chưa? Có thì nói cho em biết, em dưới này giúp anh dò hỏi rồi báo mộng cho.”

Những bức thư ở giữa thì toàn lời lặt vặt:

“Tự nhiên nhớ lần năm 34 tuổi mình ăn lẩu thịt bò Tây Tạng ở Cửu Trại Câu, ngon muốn chết. Giá mà đi lại lần nữa… Anh đi lại đi, coi như vì em.”

“Mùa hạ ở phương Nam sắp vào vụ vải rồi, vải Quế là ngon nhất, bay vào mà ăn.”

“Aaa, còn bao nhiêu chỗ chưa đi hết, Giang Tây mới đi được một nửa. Em nhớ anh ăn cay giỏi lắm, giờ còn ăn được không?”

Đọc đến đây, tôi bật cười.

Tôi như nhìn thấy dáng vẻ cô lải nhải y hệt khi còn sống.

Xấp thư nhanh chóng vơi dần.

Còn lại duy nhất một bức gửi từ năm ngoái.

“Anh lại đến à? Năm nào cũng đến, đời anh buồn chán đến vậy sao? Giáo sư gì mà rảnh rỗi đến mức trò chuyện với một người c.h.ế.t vậy?”

“Thôi chết, em viết không nổi nữa. Em cứ sợ anh bồng bột rồi xuống đây tìm em, nên mới lải nhải viết nhiều vậy. Đếm thử chắc hơn hai mươi bức rồi nhỉ? Em đoán anh chẳng đọc đến đây đâu.”

“Giờ chắc anh bắt đầu cuộc sống mới rồi, chúc mừng nhé! Nhưng nếu anh thật sự đọc đến đây, em… cảm động lắm. Nhưng đến đây thôi. Em sẽ không viết thư nữa đâu, xin lỗi vì bỏ anh lại một mình.”

“Nghĩ kỹ thì, việc em ép anh sống tiếp, chạy đôn chạy đáo chỉ vì một mình em, đúng là quá đáng. Mỗi người hiểu về cuộc đời khác nhau, em sẽ không can thiệp vào bất cứ quyết định nào của anh nữa.”

“Em sẽ không chúc anh sống lâu khỏe mạnh, mà chúc anh mọi điều như ý, mãi mãi vui vẻ.”

Đọc xong, tôi lại cho tất cả vào túi chống ẩm, cất thật kỹ.

Mùa thu năm ấy, không còn lá thư nào nữa.

Có lẽ… tôi cũng không cần nữa.

Tối đó, bác trông nghĩa trang uống chút rượu rồi ngủ quên.

Sáng hôm sau, ngoài trời trắng xóa vì tuyết rơi cả đêm.

Ông chống chổi, loạng choạng đi vào.

Qua những hàng mộ san sát, đến khúc ngoặt, tầm nhìn bỗng rộng ra.

Ông thấy một người ngồi dựa vào bia mộ, trên người phủ đầy tuyết trắng.

Người ấy co ro, trong lòng ôm một vật, bất động như đang ngủ.

Tiến lại gần, ông nhận ra đôi lông mày đã phủ sương trắng của tôi.

Ông khẽ đẩy:

“Này, lão Tạ.”

Tôi ngã nghiêng sang một bên.

Hưởng thọ 74 tuổi.

Năm năm sau ngày xa nhau, trong giá rét mịt mù, tôi như thấy Đình Nguyệt.

Cô là một khối ánh sáng ấm áp, đứng xa xa mỉm cười, vẫy tay với tôi.

Tôi bước về phía cô, bàn tay đan chặt vào nhau.

Người với người gặp nhau hay tái ngộ, vốn là định mệnh.

Tạ Sơ Ngôn và Mạnh Đình Nguyệt sẽ ở bên nhau, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

(Hết)

VẬN MỆNH TƯƠNG PHÙNG

Chương 10

Chương trước
Chương sau