Chương 9:
Trong bóng tối, tôi lại nhào sang ôm lấy anh.
“Học y… có khổ không?”
“Không khổ.”
“Xạo.”
“Không xạo đâu.” - Anh nhẹ nhàng vuốt lưng tôi:
“Đôi khi anh nghĩ, việc con người gặp gỡ rồi lại tái ngộ với nhau, là do số phận định sẵn.”
Tôi lí nhí:
“Nếu chúng ta chưa từng gặp nhau, anh vẫn nghĩ vậy sao?”
Ánh mắt anh sâu thẳm, giọng chắc nịch:
“Ừ. Dù bao nhiêu năm trôi qua, Tạ Sơ Ngôn và Mạnh Đình Nguyệt vẫn sẽ ở bên nhau. Chỉ là sớm hay muộn thôi.”
Từ ngày hôm đó, tôi mới bắt đầu nghiêm túc nghĩ về chuyện kết hôn với Tạ Sơ Ngôn.
Anh nói rất chắc chắn rằng, bệnh của tôi có tỉ lệ sống sót rất cao, hầu như không ảnh hưởng tới tuổi thọ.
Nếu không tái phát, phần lớn khả năng tôi vẫn có thể sống đến tận lúc thành bà lão.
Thế là, chúng tôi tạm định ngày cưới vào nửa năm sau.
Tôi muốn nhân khoảng thời gian này dưỡng tóc, để lúc cưới ít nhất cũng không phải hai cái đầu trọc.
Nửa năm trôi qua nhanh như chớp mắt.
Tôi đã khỏe lại, năng động hoạt bát, cơ thể cũng có da có thịt hơn, tóc mọc dày và mượt.
Từ xa nhìn lại, gương mặt tôi hồng hào, tràn đầy sức sống.
Hôm đó, tôi tranh thủ gọi điện cho bố mẹ.
Từ lần liên lạc gần nhất đến nay đã chín tháng rồi.
Mẹ là người bắt máy.
“Alô, Đình Nguyệt à, con ở Bắc Kinh thế nào? Bác sĩ nói sao?”
“Bệnh tình ổn định rồi mẹ ạ, chắc… sẽ không có vấn đề gì lớn.”
“Thế thì tốt, lâu vậy không có tin, bố mẹ còn định sang thăm con. Nếu không phải em trai con đang bận thi chuyển cấp, thì mẹ với nó đã sớm đi rồi.”
Năm đó, không lâu sau khi tôi phát bệnh, bố mẹ sinh thêm em trai.
Từ đó, toàn bộ sự chú ý của họ đều đặt vào thằng bé.
Thật ra, tôi không trách họ.
Một đứa con gái bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi, quả thật không thể so với một đứa con thứ hai khỏe mạnh, thành tích tốt, tính tình ngoan ngoãn.
Huống hồ, trước khi thằng bé ra đời, họ đã tốn không ít tiền để chữa bệnh cho tôi.
Trước khi cúp máy, tôi vội nói:
“Mẹ, con sắp lấy chồng.”
“Lấy chồng? Có người chịu cưới con á?”
Mẹ buột miệng, giọng không giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Vâng, là người mẹ quen đấy, Tạ Sơ Ngôn. Giờ anh ấy ở Bắc Kinh, là chuyên gia về huyết học.”
“Ừm… thế cũng tốt. Mẹ với bố con không ý kiến gì. Có người chăm sóc con là bố mẹ yên tâm. Định ngày cưới chưa? Tổ chức ở đâu? À khoan, em trai con làm đổ hết đồ ăn vặt của con ch.ó rồi, chuyện còn lại để hôm khác nói.”
Nghe tiếng tút tút trong ống nghe, câu “dẫn anh ấy ra mắt bố mẹ ” của tôi kẹt lại nơi cổ họng.
Tạ Sơ Ngôn siết nhẹ tay tôi:
“Họ nói gì?”
Tôi ngẩng đầu, ngẩn ra một lúc lâu, rồi thẫn thờ đáp:
“Họ nuôi chó rồi.”
“Em còn chẳng nghe ai nói cả.”
Từ những ngày bố mẹ luôn ở bên, đến khi em trai ra đời, họ thay nhau đưa tôi đi chữa bệnh, rồi đến khi tôi một mình lên đường tìm cách chữa trị…
Từng tuần, từng tháng, nửa năm mới có một cuộc gọi. Và đến hôm nay, chuyện họ nuôi chó, cũng chẳng ai báo cho tôi.
Cảm xúc trong lòng tôi, khó mà diễn tả.
Anh nhìn tôi, giọng chắc nịch:
“Cưới xin là chuyện của hai chúng ta. Chúng ta tự quyết, được không?”
“Được.”
Cuối cùng, đám cưới được tổ chức ở Bắc Kinh.
Không rình rang, chỉ là sau khi nhận giấy kết hôn, chúng tôi mời bạn bè và mấy người bạn học đi ăn.
Lớp trưởng lại say khướt, vừa khóc vừa khăng khăng đòi làm MC, ai kéo cũng không được.
Không khí đêm đó cực kỳ náo nhiệt.
Nhờ lớp trưởng dẫn dắt, chúng tôi cũng xem như làm một buổi lễ cưới mini trọn vẹn, rồi còn nhận được bao lời chúc phúc chân thành.
Cô bạn thân thì túm tay áo Tạ Sơ Ngôn, bắt anh thề phải đối xử tốt với tôi.
Cả phòng náo loạn.
Ngày hôm sau, chúng tôi bắt đầu tuần trăng mật.
Hai đứa hứa với nhau, mỗi khi đến một nơi mới, sẽ chụp thật nhiều ảnh, dán lên bức tường ảnh trong nhà.
Vài năm sau, chúng tôi đã đi khắp mọi miền:
Núi non, sông hồ, sa mạc, tuyết trắng… tất cả đều trở thành khung cảnh phía sau những tấm hình chung.
Cặp vợ chồng trẻ ngày nào, dần dần trở nên chín chắn.
Và rồi, những sợi tóc bạc cùng nếp nhăn len lỏi nơi khóe mắt.
Giờ đây, đã hai mươi năm kể từ ngày chúng tôi cưới nhau.
Tôi vừa bước ra từ bệnh viện, trên tay là tờ kết quả sức khỏe tốt, nhìn thấy anh đứng dựa vào xe đợi tôi, tôi thầm ước mong mình có thể khỏe mạnh, để cùng anh đi hết hai mươi năm tiếp theo.
Ngoại truyện – Góc nhìn của nam chính khi về già
Năm Mạnh Đình Nguyệt qua đời, em đã là một bà lão.
Người đã sống khỏe mạnh, vui tươi hơn nửa đời người ấy, ở tuổi 69, bệnh tái phát, không qua nổi đợt hóa trị thứ ba, và rời xa nhân thế.
Khi ấy, tôi đã là một viện sĩ danh tiếng trong giới y học.
Nhiều người đến an ủi tôi:
“Bà ấy sống được 69 tuổi là thọ rồi.”
“Phát hiện ung thư từ năm 18 tuổi, mà sống đến 69 tuổi, là quá tốt rồi.”
Ngay cả lúc trước khi ra đi, em vẫn nắm tay tôi, cười tươi an ủi:
“Em sống tới 69 tuổi rồi, anh phải khen em một câu giỏi đấy.”
“Em đi rồi, anh cầm hồ sơ bệnh án của em viết bài nghiên cứu, rảnh thì ra quảng trường nhảy cùng mấy bà lão khác. Ở với em bao nhiêu năm, chắc anh cũng chán rồi nhỉ?”
Tôi chỉ nắm thật c.h.ặ.t t.a.y em, không nói lời nào.
Y học khi đó đã tiến bộ rất nhiều so với xưa, nhưng những phương pháp điều trị ấy, đặt lên cơ thể một người 69 tuổi, vẫn là quá khắc nghiệt.
Điều trị bảo tồn, là quyết định mà cả tôi và em đều đồng ý.
[Phương pháp điều trị bảo tồn là cách điều trị giảm nhẹ, duy trì sự sống và chất lượng cuộc sống, chứ không dùng các biện pháp can thiệp mạnh như phẫu thuật lớn hay hóa trị liệu mạnh mẽ, vì chúng quá khắc nghiệt đối với người bệnh cao tuổi.]