VẬN MỆNH TƯƠNG PHÙNG

Chương 8

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Chương 8:

Anh ghé sát tai tôi, giọng trầm thấp:

“Em từng hôn ảnh anh à?”

Hơi thở ấm nóng làm tôi thấy nhột, vội nghiêng đầu tránh đi, nhỏ giọng cãi chày cãi cối:

“Ừ thì có hôn, sao nào?”

Tạ Sơ Ngôn chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

Rồi đề tài chuyển sang anh.

“À đúng rồi, lão Tạ, cậu dọn nhà đi rồi à? Tết năm ngoái tớ về, thấy nhà trống trơn.”

Giọng anh vẫn bình thản:

“Không rõ.”

“Hả?”

“Tớ nhiều năm không về nhà rồi.”

Anh không nói tiếp, mọi người cũng không hỏi nữa.

Chỉ có tôi nhạy bén nhận ra tâm trạng anh có chút khác thường.

Còn chưa kịp tìm hiểu thì đã bị lớp trưởng say xỉn kéo vào trò chơi mới thật lòng hay mạo hiểm.

Không khí lại sôi nổi hẳn lên.

Dù sao thì mọi người đều ở Bắc Kinh, những năm qua cũng đã có vài cặp yêu rồi chia tay, hoặc thành đôi.

Tôi vốn định ngồi xem vui thôi, ai ngờ cái chai quay đi quay lại toàn chỉ về phía tôi và Tạ Sơ Ngôn.

Lần đầu, chai dừng trước mặt anh.

Lớp trưởng đưa thẻ câu hỏi, Tạ Sơ Ngôn rút ra một tấm.

Mọi người lập tức vây quanh, ánh mắt hóng hớt:

“Trải qua bao nhiêu lần yêu rồi? Lần nào khắc cốt ghi tâm nhất?”

Tôi cũng tò mò nhìn anh.

Anh nhìn thẳng vào tôi:

“Một lần, với Mạnh Đình Nguyệt.”

Tim tôi đập dữ dội, như thể đang đáp lại lời anh.

Lần thứ hai, chỉ vào tôi.

“Lần khóc đau lòng nhất là khi nào? Vì sao?”

Có người khẽ ho:

“Ờ… lớp trưởng, bỏ qua đi, Đình Nguyệt mới hồi phục mà.”

Mọi người đồng ý, mặc định lần tôi khóc nhiều nhất là khi biết mình mắc bệnh.

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y Tạ Sơ Ngôn, nói:

“Là lần đầu tiên hóa trị, khi tôi lục ba lô ra được lời nhắn tốt nghiệp của Tạ Sơ Ngôn. Vì lúc khó khăn nhất, người tôi thích lại không ở bên.”

Tạ Sơ Ngôn siết c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn.

Trò chơi tiếp tục, mấy lần nữa dừng ở anh nhưng câu hỏi không quan trọng, anh đều chọn uống rượu.

Chớp mắt đã đến khuya.

Ván cuối lại là anh.

“Có việc gì muốn làm từ lâu rồi?”

Lớp trưởng đã rót rượu ra, nhưng anh không nhận, chỉ nói:

“Cưới Mạnh Đình Nguyệt.”

Bầu không khí đang buồn ngủ lập tức bùng nổ.

Trong tiếng reo hò, tôi nhìn anh không tin nổi.

Từ ngày biết mình bị bệnh, tôi chưa từng dám mơ sẽ cưới anh.

Lớp trưởng say mềm, không ai kéo nổi:

“Hãy chúc mừng cặp đôi mười năm tình cảm chạy đường dài này …”

“Lớp trưởng! Nói sớm quá, lời này để hôm cưới hãy nói.”

“ Đúng đấy, khỏi thuê MC, để cậu ấy làm luôn.”

Mọi người cười rần rần.

Khi những chiếc taxi lần lượt rời đi, sự náo nhiệt cũng khép lại.

Lớp trưởng dụi mắt, vỗ vai tôi và anh:

“Nhất định phải hạnh phúc nhé.”

“ Tôi chờ uống rượu mừng của hai cậu đấy.”

Nhìn bóng lưng lớp trưởng đi xa, tôi chợt hình dung ra cảnh ngày cưới, cậu ấy làm MC, sôi nổi khuấy động cả hội trường.

Tôi khẽ lắc tay anh, ngập ngừng hỏi:

“Còn… bác trai, bác gái… họ không ý kiến gì sao?”

“Đừng bận tâm đến họ.”

Anh uống chút rượu, hơi say.

Về đến nhà, anh im lặng bế tôi vào phòng ngủ chính, hôn không chút kiềm chế.

Sống mũi cao lướt qua mũi và má tôi, khiến tim tôi đập loạn.

“Tạ Sơ Ngôn… đợi… đã …”

“Không đợi nữa.”

Giọng anh khàn khàn, lại cúi xuống chặn hết mọi do dự trong tôi.

Trong lòng bàn tay, tôi cảm nhận được nhịp tim anh mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.

Tôi dần buông bỏ kháng cự, để mặc mình chìm trong khoái cảm không lời.

Giữa bóng tối, tôi quờ quạng tìm tay anh, bị anh giữ lại đặt lên ngực, rồi hôn khẽ lên trán tôi.

“Mệt thì nói.”

“Không mệt… ôm em đi.”

“Ừ.”

Để giữ sức khỏe cho tôi, đêm nay cũng không kéo dài quá lâu.

Tôi nằm trên giường chợp mắt một lúc, mơ màng nghe thấy Tạ Sơ Ngôn đang gọi điện thoại.

Giọng anh sắc lạnh, xuyên qua khe cửa, mang theo sự đe dọa chưa từng có.

Tôi bước xuống giường, khẽ mở cửa

Âm thanh từ phòng khách vọng lại:

“Mẹ, con đã nói rất rõ rồi. Đây là chuyện của con, mẹ đừng xen vào.”

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, lòng bàn tay chẳng biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi.

Tôi biết mình không nên nghe lén, nhưng chân như mất kiểm soát, cứ thế bước đến góc phòng khách.

Giọng của mẹ anh vang lên rõ ràng:

“Nếu mẹ không xen vào, chẳng lẽ để con cưới một người bất cứ lúc nào cũng có thể c.h.ế.t à? Con vất vả lắm mới leo lên vị trí này, hà tất phải làm vậy?”

Tạ Sơ Ngôn bật cười lạnh:

“Vậy mẹ nghĩ, con vì ai mới có thể leo đến vị trí này?”

Bà lập tức im bặt.

“Nếu không có Mạnh Đình Nguyệt, sẽ không có Tạ Sơ Ngôn ngày hôm nay. Nhà họ Tạ của mẹ cũng sẽ không có một bác sĩ tận tâm, thậm chí khi kiểm tra sức khỏe cũng phải đi cùng mọi người.”

“Đó là việc con nên làm!”

Giọng anh bỗng trở nên gay gắt:

“Khi xưa vì tiền, mẹ tự ý sửa nguyện vọng của con, bắt con ở lại quê, sao không nghĩ đến hôm nay?”

Hai người bên kia im lặng.

“Nếu mẹ vẫn còn coi con là con trai, thì hãy tôn trọng Mạnh Đình Nguyệt. Nếu dám gây khó dễ cho cô ấy, đừng trách con đoạn tuyệt.”

Kèm theo một tiếng “cạch”, điện thoại bị ném xuống bàn trà.

Đúng lúc đó, tôi rùng mình hắt xì một cái và bị anh bắt gặp.

Anh đứng dậy, đi vòng qua góc tường, nhìn thẳng vào tôi đang lén lút nấp phía sau.

Sự bực bội trên gương mặt anh dần thay thế bằng bất lực, rồi thở dài:

“Đi chân trần thế này không lạnh à?”

Tôi gãi đầu:

“À… em ra uống nước.”

“Vào đi, anh rót cho.”

“Ừ… được.”

Tôi chuồn về phòng nhanh như chớp.

Khi anh bưng nước vào, tôi đã chui vào chăn, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.

Có lẽ vừa cãi nhau với bố mẹ, anh vẫn còn chút lạnh lùng khó gần.

Tôi ôm chăn, ngồi dậy:

“Chuyện anh vừa nói … là thật sao?”

“Chuyện nào?”

“Họ sửa nguyện vọng của anh.”

Anh chờ tôi uống hết nước, nhận lấy cái ly trống rồi mới nói:

“Ừ. Nếu hôm đó anh không đăng nhập hệ thống sửa lại, có lẽ đến lúc nhận giấy báo mới biết họ đổi nguyện vọng rồi. Cho nên, đừng thấy áy náy vì anh đã đổi nguyện vọng. Không có em, sẽ không có anh của hôm nay.”

VẬN MỆNH TƯƠNG PHÙNG

Chương 8