Chương 6:
“Tại sao anh phải đổi nguyện vọng hả?”
“Đồ ngốc!”
“Em vốn dĩ không cần anh, anh nghe không hiểu à?”
Anh khựng lại, vẻ mặt chùng xuống.
Mím môi, im lặng chịu mấy cú đ.ấ.m của tôi, nhẫn nhịn đến mức quá đáng.
“Em đã tìm lớp trưởng rồi?”
Mắt tôi cay xè:
“Ừ.”
“Vậy là được rồi.”
“Được… gì cơ?”
Anh ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng đến đáng sợ:
“Chúng ta làm lành, đừng chia tay nữa, được không?”
Tôi theo bản năng lùi lại, nhưng lập tức bị anh giữ chặt vai.
“Mạnh Đình Nguyệt!”
Anh cao giọng, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mình:
“Anh biết em sợ gì.”
Anh giơ tay như tuyên thệ:
“Anh thề, anh sẽ không vì em mà nghĩ uẩn. Cho dù có một ngày…”
Đôi môi anh run rẩy, giọng cũng run.
Ngập ngừng hồi lâu, như cực kỳ không muốn thốt ra từ đó, nhưng vẫn nói:
“Cho dù có một ngày, âm dương cách biệt, anh Tạ Sơ Ngôn xin thề, tuyệt đối sẽ không vì Mạnh Đình Nguyệt mà từ bỏ.”
Anh nâng mặt tôi, giọng nhẹ hẳn:
“Anh đã thề như vậy, em có chịu nói là em yêu anh không?”
Gió luồn qua cửa sổ hé mở, lướt qua gương mặt đẫm nước mắt của tôi, mang theo chút lành lạnh.
Trăng treo như nước.
Bầy chim nơi hồ vỗ cánh bay, quay về rừng ngủ.
Tôi giống như một con chim mỏi cánh, đã bay một mình suốt mười năm.
Chỉ có không ngừng đập cánh, mới có thể lạc quan, tích cực, dũng cảm chống lại bệnh tật.
Nhưng tôi cũng biết sợ, biết tuyệt vọng, biết oán trách sự bất công của số phận, căm ghét vận rủi của mình.
Tôi không tìm thấy cánh rừng nào đủ để dừng lại, chỉ cần buông lỏng một chút, là sẽ rơi thẳng vào vực sâu của những cảm xúc tiêu cực.
Tôi mệt mỏi.
Mệt đến mức chỉ muốn tựa vào Tạ Sơ Ngôn.
Dù chỉ một ngày thôi, để con chim mỏi cánh như tôi có một chỗ đáp xuống, rồi đợi mặt trời ngày mai mọc lên, lại dang cánh… bay về phía cái c.h.ế.t cũng được.
Tôi ôm lấy anh, vùi mặt xuống.
Khóc thành tiếng.
Sau đợt hóa trị thứ hai, cân nặng của tôi đã xuống mức thấp nhất từ trước đến nay.
Họa vô đơn chí, chủ nhà đột ngột gọi điện, bảo con trai sắp cưới vợ, nhà không cho thuê nữa.
Ông ta trả cho tôi tiền bồi thường vi phạm hợp đồng gấp đôi, bắt tôi phải tìm chỗ ở mới trong vòng hai ngày.
Khi tôi đang tranh luận với chủ nhà, Tạ Sơ Ngôn đang ngồi ngay bên cạnh.
Anh nhíu mày:
“Có cần anh nói chuyện với ông ta không?”
Tôi cúp máy:
“Không cần đâu, tiền bồi thường cũng cao, số tiền đó đủ để em tìm chỗ mới rồi.”
Bao năm nay, vì chạy chữa khắp nơi, tôi vốn không có nơi ở cố định, đã quen với những chuyện như thế này.
“Dọn sang chỗ anh đi.”
“Hả?”
Anh khẽ liếc đi nơi khác:
“Chỗ anh gần bệnh viện, tiện cho việc điều trị.”
Vốn tính tôi luôn vui vẻ, nhưng lúc này lại hơi lúng túng:
“Ồ… vậy có làm phiền anh không …”
“Không phiền.”
Thế là tôi đường hoàng dọn vào căn hộ của Tạ Sơ Ngôn.
Một khu chung cư gần bệnh viện, khá ổn.
Nhà không lớn, nhưng bố trí hợp lý, rộng rãi.
So với căn nhà tôi thuê trước kia thì hơn gấp nhiều lần.
Anh bận đi làm, nên đưa cho tôi mật mã cửa:
“Hành lý cứ để nhân viên chuyển nhà đặt ở phòng khách, tối anh về sắp xếp.”
Tôi đứng giữa nhà, gãi đầu.
Không ngờ mình lại ở chung với anh theo cách này.
Lần đầu bước vào địa bàn riêng của anh, tôi hơi dè dặt.
Không dám nhìn ngang ngó dọc, ngoan ngoãn ngồi trên sofa.
Tôi hỏi:
“Em… sẽ ở phòng nào?”
“Em muốn ở đâu cũng được.”
“Hả?”
Anh bận việc, không trả lời thêm.
Tôi lấy hết can đảm bước vào căn phòng bên phải.
Bộ ga giường xanh đậm, rèm chắn sáng màu xám, trên bàn có đế sạc đồng hồ không dây, tủ quần áo trong suốt treo đầy sơ mi của anh.
…Đây rõ ràng là phòng ngủ chính.
Tôi vội đóng cửa, mở phòng bên cạnh rồi đặt vali của mình vào đó.
Trời dần tối.
Tôi nấu xong cơm tối, bày biện sẵn bát đũa, ngồi chờ ở bàn ăn.
Ngồi chờ rồi lại ngủ quên lúc nào không hay.
Khi Tạ Sơ Ngôn mở cửa bước vào, tôi đang gục trên bàn mơ màng.
Chiếc tóc giả trên đầu lệch sang một bên, trông như sắp rơi xuống.
Khi anh bước lại gần, tôi giật mình tỉnh dậy:
“Anh về rồi!”
“Ừ.”
Không biết có phải ảo giác hay không, ánh mắt anh nhìn tôi lúc này nóng hơn nhiều so với khi ở bệnh viện.
Tôi luống cuống chỉnh lại tóc giả, đứng lên:
“Em ăn rồi, em… về phòng ngủ trước nhé.”
Anh thu lại ánh mắt, nói khẽ:
“Ừ. Anh công việc này khá bận, lần sau em đừng chờ nữa.”
“Vâng.”
Tôi nhanh chóng chạy về phòng ngủ nhỏ.
Soi gương kiểm tra tóc giả, lòng đầy hối hận.
Đây là chiếc tôi thích nhất, vừa rồi hình như bị lệch.
Không biết anh có nhìn thấy phần đầu của tôi chưa.
Tôi nghiến răng, tháo tóc giả xuống, buông tiếng thở dài nặng nề.
Từ nhỏ tôi vốn thích chải chuốt, đặc biệt chăm sóc tóc.
Hồi đi học, tóc dài ngang eo, đen nhánh óng mượt.
Những năm trước, khi chưa tái phát bệnh, tóc tôi vẫn dày và đen.
Nhưng giờ đây, trong gương là một mái tóc thưa thớt đến mức tôi chẳng thể cười nổi.
Trông tôi bây giờ xấu tệ.
Mới chỉ là lần hóa trị thứ hai từ khi về đây.
Vài lần nữa thôi, chắc sẽ phải cạo trọc mất.
Cộc cộc cộc…
Tạ Sơ Ngôn gõ cửa.
“Đồ dùng vệ sinh anh để trong nhà tắm, em có ra rửa mặt không?”
Tôi lập tức tắt đèn, chui vào chăn:
“Không, em ngủ luôn rồi.”
Bên ngoài không còn tiếng động nào nữa.
Anh đứng đó một lúc rồi rời đi.
Tôi đợi tới nửa đêm, khi ánh sáng cuối cùng ngoài phòng tắt hẳn, mới rón rén xuống giường.
Bước nhẹ mở cửa, định ra nhà tắm.
Nhưng từ phía phòng khách, một ánh đèn mờ hắt ra.
Tạ Sơ Ngôn đang ngồi trên sofa, xung quanh chất đầy tài liệu.
Chiếc đèn bàn nhỏ hắt sáng lên gương mặt anh.
Tạ Sơ Ngôn dễ dàng nhìn thấy tôi đang lén lút, không đội tóc giả.
Tôi sững người, không biết nên giả vờ đóng cửa như không có gì, hay bước ra ngoài đi rửa mặt như bình thường.
Anh đặt tập tài liệu xuống, đứng dậy bước về phía tôi.