Chương 5:
Tiếng ong ong lấp đầy não, đến khi tôi hoàn hồn thì đã thấy bóng Nhan An thong thả rời đi, còn Tạ Sơ Ngôn đang dần tiến lại gần.
Tôi ngồi trên xe lăn, hai chân nặng như đeo chì, mặc cho anh nắm quyền điều khiển.
Cảm giác lúc này … thật khó nói rõ.
Xấu hổ, tự ti, khó chịu, hối hận… Từng lớp từng lớp cảm xúc chồng lên nhau, thành tảng đá mắc nghẹn nơi cổ họng.
Anh đẩy tôi dọc theo bờ hồ.
Gió thổi, mang theo câu hỏi nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh:
“Không định nói gì à?”
Tôi cúi đầu bứt móng tay:
“Nói… gì cơ?”
“Hay những lời em vừa nói … đều là bịa đặt?”
Tôi rũ đầu xuống.
Nhìn bộ đồ bệnh nhân bị gió thổi tóp lại trên người, lại nghĩ đến mái tóc ngày càng thưa thớt dưới mũ.
Vừa nãy là vì tức giận, giờ thì chỉ còn lại chột dạ.
Tôi phải dày mặt đến mức nào mới dám nói mấy lời bảo anh quay lại bên mình?
“Mạnh Đình Nguyệt” - anh bỗng khựng lại: “Trêu anh vui lắm à? Tình yêu… đối với em rẻ mạt vậy sao?”
Anh giận rồi.
Tôi cảm nhận được.
“Em không có trêu anh …” - tôi cúi đầu lúng túng:
“Vừa rồi chỉ là để cãi nhau, sau này sẽ không thế nữa. Xin lỗi … đã gây phiền phức cho anh …”
Trước đây, tôi luôn nhạy bén nhận ra cảm xúc của anh, rồi nhanh chóng cười xòa xin lỗi trước khi anh kịp nổi giận.
Nhưng lần này … tôi thật sự không cười nổi.
Không những thế, nước mắt đã bắt đầu lưng tròng.
Anh nói:
“Anh và Nhan An đúng là sẽ đính hôn, nhưng đó là ý của bố cô ta.”
Anh vòng ra trước, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào tôi.
Màu mắt nhạt, nhưng áp lực lại sâu và nặng.
“Hôm nay là anh cho cô ta tới, những lời khó nghe kia … cũng là anh bảo cô ta nói.”
Bị anh nhìn gần như vậy, trong lòng tôi bỗng bốc lên một tia giận dữ pha lẫn tủi thân.
Rõ ràng tôi đã đủ xui xẻo lắm rồi, một kẻ sắp chết, vậy mà vẫn bị dí cho một nhát.
“Chúc mừng anh nhé” - giọng tôi chua chát, sắc như gai:
“Nếu không có em đá anh, chắc anh không thành chàng rể vàng của viện trưởng rồi.”
“ Đúng,” – anh gằn từng chữ:
“Nên anh mới nói, em ngu hết chỗ nói.”
“Tạ Sơ Ngôn! Em không muốn cãi nhau, em… em khó chịu, em muốn nôn.”
Viền mắt tôi đỏ lên, nước mắt rơi lã chã:
“Chuyện năm đó, em xin lỗi. Em không nên tổn thương anh, không nên trước mặt mọi người mà làm anh mất mặt. Là em sai… anh có thể… bỏ qua cho em được không?”
Anh bóp chặt vai tôi, cúi đầu hít sâu một hơi, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Em nghĩ anh để tâm chuyện đó sao?”
“Hả?”
Mắt anh hoe đỏ.
Anh nắm tay tôi, đặt lên cổ áo blouse của mình.
Chất vải thô ráp, cứng cọ vào tay.
“Anh đi đến con đường này, Mạnh Đình Nguyệt, em nghĩ anh quan tâm tới sự sỉ nhục của em sao? Em tưởng anh không biết vì sao em chia tay anh à?”
Người vốn nên học toán, lại trở thành bác sĩ.
Bỏ đi nguyện vọng yêu thích, giờ đây đứng trước mặt tôi, trong mắt chất chứa nỗi tủi hờn gần như tràn ra.
Anh chất vấn:
“Anh chịu đựng từng ấy năm khổ cực để đến bên em, dựa vào cái gì mà em chỉ nói một câu ‘bỏ qua cho em’ là anh phải rời đi?”
Tôi sững người.
“Cái đơn tuyển tình nguyện viên vào thí nghiệm…”
“Là anh nhờ lớp trưởng gửi cho em.”
Ánh mắt anh sáng rực:
“Anh biết chắc em sẽ đến.”
Tâm trí tôi hỗn loạn.
Chuyện năm đó tôi chỉ nói với lớp trưởng và nhờ cậu ấy giữ kín.
Chẳng lẽ cậu ấy lại nói cho Tạ Sơ Ngôn?
Gió bên hồ lớn dần.
Đằng xa, có y tá gọi tôi quay về.
Anh đứng thẳng, thu lại cảm xúc, giọng khàn khàn như buông xuôi:
“Mạnh Đình Nguyệt, em đang bệnh, anh không cãi với em. Nhưng em đừng mơ thoát khỏi anh.”
Từ lúc trở về phòng, tôi cứ ngồi trên giường bệnh ngẩn ngơ.
Bạn thân đưa tay vẫy trước mặt tôi:
“Sao vậy? Hồn vía của cậu để đâu mất rồi?”
“Tạ Sơ Ngôn… đã học y.”
“Tớ biết mà, tớ đâu có ngốc, bác sĩ không học y thì học gì.”
Gặp đôi mắt đỏ hoe của tôi, bạn thân như chợt nghĩ ra gì đó, tròn mắt kinh ngạc:
“Ý cậu là… cậu ấy học y là vì…”
Tối hôm đó, sau khi bạn thân về nhà, tôi gọi điện cho lớp trưởng.
“Alo? Đình Nguyệt, có chuyện gì không?”
“Ừ, có liên quan đến Tạ Sơ Ngôn.”
Đầu dây bên kia bỗng im lặng.
Chỉ còn tiếng đứa nhỏ bi bô trong điện thoại.
“Đình Nguyệt, xin lỗi nhé… tớ đã kể chuyện của cậu cho Tạ Sơ Ngôn rồi.”
Quả nhiên.
Tôi cúi gằm đầu vào gối, thở dài.
Lớp trưởng nói có chút vội vã:
“Tớ biết làm thế là không phải, nhưng hôm đó cậu đi quá đột ngột, ném cho người ta một xấp tiền rồi biến mất. Tạ Sơ Ngôn chặn tớ dưới nhà suốt một tuần, làm mấy thầy cô bên tuyển sinh cũng mò tới. Bố mẹ tớ còn tưởng tớ được điểm cao, còn suýt nữa mở tiệc ăn mừng.”
“Điều quan trọng nhất là… bảy ngày, cậu ấy gầy đi tận mười cân. Nếu cậu thấy được bộ dạng ấy của anh ấy, cậu cũng chẳng nỡ giấu.”
“Sau này biết cậu ấy đổi nguyện vọng… nói sao nhỉ, tớ cũng thấy khó chịu. Chỉ là sợ cậu giận nên mấy năm nay không dám nói.”
“Đình Nguyệt? Nghe không đấy?”
Tôi lau nước mắt, giọng nghẹn lại:
“Ừ, tớ nghe. Tớ không trách cậu đâu … còn cảm thấy đã làm phiền cậu nữa.”
“Ôi, không phiền không phiền, hai người nói chuyện đàng hoàng đi.”
“Ừ.”
Cúp máy, căn phòng rơi vào im lặng c.h.ế.t chóc.
Tôi siết chặt điện thoại, lồng n.g.ự.c nặng nề đau đớn.
Trong bóng tối, chỉ có tiếng nức nở bị kìm nén.
Tôi thấy mình đúng là một con lừa ngu xuẩn.
Tưởng rằng đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, tưởng rằng đã giấu kín được tất cả mọi người.
Ai ngờ… người quan trọng nhất, ngay từ đầu đã biết.
Trong bóng tối, một tia sáng lọt vào.
Cửa phòng bệnh mở ra.
Tạ Sơ Ngôn đứng ở cửa, mắt đối mắt với tôi, gương mặt tôi lúc này vẫn còn đầy vệt nước mắt.
Sắc mặt anh khẽ biến, nhanh bước tới:
“Sao vậy? Em khó chịu ở đâu?”
Cảm xúc bị dồn nén tới bờ vực sụp đổ, tôi bỗng òa khóc.