Chương 4:
Đứa bé lần trước, đầu tháng này vừa qua đời.
Từ khi rời khỏi khu bệnh, nó mới chưa đầy năm tuổi.
Bạn thân nghe tin, mắt đỏ hoe, nhìn tôi mà rưng rưng.
Còn tôi thì đang bực bội cãi nhau với shop bán hàng:
“Anh xem à, bộ trông tôi có giống lừa đảo lắm sao?”
“Cưng ơi, chúng ta đều là công dân hợp pháp nha.”
Giây tiếp theo, tôi giơ lên đôi tất chân đưa qua đầu:
“Vậy tôi mua mũ mà anh gửi tất cho tôi là sao???”
Tạ Sơ Ngôn bước vào đúng lúc tôi vừa nhận được tiền hoàn từ Taobao.
Tôi gần như theo phản xạ chui tọt vào chăn, chỉ chừa mỗi cái m.ô.n.g ra ngoài.
“Mạnh Đình Nguyệt.”
Giọng anh lạnh nhạt.
Tôi ưỡn mông, giọng uể oải:
“Mạnh Đình Nguyệt không có ở đây, em là bạn thân của cô ấy.”
Bạn thân tôi: “…”
Anh vẫn kéo chăn của tôi ra.
Tóc tôi rối bù, như một con ch.ó mực nhỏ, chột dạ ngẩng đầu nhìn anh.
Sắc mặt anh rất lạnh, môi mím chặt.
Bên cạnh, một nữ bác sĩ cười nói:
“Anh Sơ Ngôn vừa điều chỉnh lại phác đồ thuốc cho cô, vốn định nói với cô, kết quả vừa vào đã thấy…”
Phần sau không nói cũng rõ.
Các bệnh nhân khác trong phòng đều bật cười.
Chỉ có anh là không.
“Có vẻ bây giờ cô không muốn nghe mấy chuyện này. Vậy mai tôi sẽ tới.”
“Đừng mà, anh Tạ ơi, đại giáo sư ơi, anh nói đi, em nghe nghiêm túc mà.”
Tôi vội vàng níu lấy vạt áo anh.
Sau nhiều năm cầu viện bác sĩ, tôi đã quen với kiểu khom lưng nhún nhường này rồi.
Ánh mắt anh dừng lại ở ngón tay tôi, môi mấp máy, lông mày chau thật sâu.
Trong khoảnh khắc ấy, khiến người ta ngỡ rằng… anh muốn khóc.
Chắc tôi bệnh đến lú rồi.
Anh đứng bên giường, bình thản trình bày suốt nửa tiếng.
Mỗi câu đều dừng đúng chỗ, bảo đảm tôi nghe hiểu.
Anh nói muốn đổi sang một loại thuốc mới, hiệu quả khá tốt nhưng tác dụng phụ cũng lớn.
Tôi tựa lưng vào giường, mỉm cười:
“Hầy, tôi biết mà. Thuốc thử nghiệm lâm sàng thì luôn cần người tham gia. Tôi không học đại học, chẳng có cống hiến gì cho xã hội. Dù cuối cùng thất bại, tôi cũng chẳng tiếc gì.”
“Mạnh Đình Nguyệt, anh sẽ không lấy mạng người ra làm trò đùa.”
Môi anh mím chặt, vẻ nghiêm túc ấy lại khiến tôi thấy yên tâm phần nào.
…
Tác dụng phụ của thuốc mới đến rất nhanh.
Buổi sáng dùng, buổi chiều tôi đã ôm bồn cầu, gần như nôn cả dạ dày ra ngoài.
Cùng với đó là cảm giác nóng rát, bồn chồn.
Lợi dụng lúc bạn thân về nhà nghỉ, tôi một mình đẩy xe lăn ra vườn hoa nhỏ trước bệnh viện.
Hoàng hôn.
Ánh chiều tà trải lặng lẽ trên mặt hồ.
Gió khẽ thổi, sóng gợn lăn tăn như hàng vạn con cá vàng tung tăng giữa làn nước.
Tôi vừa hít gió, vừa thỉnh thoảng úp đầu vào túi nilon nôn khan mấy tiếng.
Khi ngẩng đầu, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ.
“Cô Mạnh, thật trùng hợp, sao cô lại ở đây?”
Là nữ bác sĩ hôm qua đứng cạnh Tạ Sơ Ngôn.
Tôi quên chưa hỏi tên.
Cô ấy nhanh chóng giải đáp thắc mắc của tôi, đưa tay ra giới thiệu:
“ Tôi tên Nhan An.”
Tôi bắt tay, lắc nhẹ.
Ánh kim cương trên ngón áp út của cô ta loé vào mắt tôi.
Tôi nhớ, viện trưởng bệnh viện này họ Nhan.
Chẳng lẽ đây chính là con gái viện trưởng, người sắp kết hôn với Tạ Sơ Ngôn?
Nhan An đứng bên tôi, giọng dịu dàng:
“Cô và A Ngôn quen nhau thế nào?”
Tôi mất một lúc mới phản ứng được, nhận ra “A Ngôn” trong miệng cô ta chính là Tạ Sơ Ngôn.
Không khí thoáng chốc trở nên vi diệu.
Tiền nhiệm và hiện tại, vốn dĩ là như vậy.
Tôi chỉnh lại chiếc mũ đang lệch:
“Bọn tôi là bạn học cấp ba.”
“Chỉ là bạn học thôi?”
Tôi im lặng vài giây:
“Ừ, chỉ là bạn học.”
Nhan An khẽ cười:
“Sao những gì tôi biết lại khác với những gì cô nói vậy. Cô rõ ràng là bạn gái cũ của Tạ Sơ Ngôn, năm thi đại học kết thúc đã ném cho anh ấy một xấp tiền, đá người ta đi.”
Lời cô ta không hề khách khí, có lẽ là muốn thay vị hôn phu xả giận.
Thấy tôi không nói gì, cô ta cúi đầu tiếp:
“Vì sao? Vì cô bị bệnh sao? Cô muốn dùng cách này để đẩy Tạ Sơ Ngôn ra xa?”
Tôi vẫn im lặng.
Gió rít qua vai, lạnh lẽo.
Tôi nghe Nhan An khẽ cười khinh:
“Ngốc thật đấy. Cũng may nhờ cô, tôi mới có thể đính hôn với Tạ Sơ Ngôn.”
Bệnh tật nhiều năm gần như đã mài mòn hết tính khí của tôi.
Nhưng nghe câu này, tôi vẫn không nhịn được phản bác:
“Vậy quỳ xuống cảm ơn tôi đi, rồi chuyển cho tôi năm trăm vạn.”
“Cô…”
Tôi liếc cô ta, không mấy thiện cảm:
“Cô lại đây là muốn nghe cái gì? Muốn nghe tôi nói hối hận à?”
Nhan An lại cười:
“Cô không hối hận sao?”
“Ồ, có chứ.”
Cô ta sững lại.
Chỉ thấy tôi không biết xấu hổ mà cười:
“ Tôi bây giờ sẽ quay lại giành Tạ Sơ Ngôn. Tôi sẽ tỏ tình với anh ấy, khóc lóc kêu gào nói rằng tôi vẫn yêu anh ấy, để anh ấy lập tức đá cô mà cưới tôi.”
Tôi ưỡn ngực, chỉ chờ xem gương mặt Yên An biến sắc.
Kết quả, cô ta chỉ mỉm cười kỳ lạ, nhìn về phía sau lưng tôi:
“Tạ Sơ Ngôn, nếu bạn gái cũ của anh mà tỏ tình, anh có quay lại không?”
Nụ cười trên môi tôi khựng lại, như thể vừa bước hụt vào một vực sâu không đáy.
Quay đầu lại, tôi chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của Tạ Sơ Ngôn, mặt lập tức nóng bừng như bị tạt dầu ớt.
Chiếc áo blouse trắng của anh được ánh hoàng hôn nhuộm thành màu cam rực rỡ.
Trên gương mặt lạnh lùng, không có chút biểu cảm nào.
“Em có thể thử xem.”
Tôi gần như mất khả năng suy nghĩ:
“Thử… gì cơ?”
“Nói là em vẫn còn yêu anh.”
Khoảnh khắc đó, ánh vàng của hoàng hôn vừa khéo phản chiếu từ mặt hồ gợn sóng, rực rỡ lọt vào mắt tôi.
Ánh sáng ấy nuốt chửng bóng hình Tạ Sơ Ngôn.
Trong cơn choáng váng, tôi chỉ nghe thấy giọng nói của anh vọng lại từ nơi xa xăm, mang theo âm vang kéo dài suốt mười năm:
“Em có thể thử xem.”
“Nói là em vẫn còn yêu anh.”
“Xem anh có quay lại bên em không.”