Chương 3:
Khi tôi kịp phản ứng thì đã muộn, chỉ có thể ôm đầu ngồi thụp xuống như một con chim cút, chờ khung ảnh rơi xuống.
Ngay giây tiếp theo, trước mắt tối sầm lại, Tạ Sơ Ngôn đã kịp giữ lấy khung ảnh đang đổ.
Ngược sáng nên tôi không nhìn rõ nét mặt anh, chỉ cảm thấy hơi thở quanh anh lạnh lẽo, xem ra không vui là mấy.
“Cảm ơn anh.”
Anh không đáp.
Khi tôi chui ra khỏi khung ảnh, mới nhận ra ánh mắt anh đang dừng ở đâu …
Đây là bức ảnh tôi từng lén chụp anh lúc ngủ.
Ánh nắng mùa hè xuyên qua kẽ lá, rơi trên gương mặt nghiêng thanh tú của chàng trai.
Anh ngủ rất say.
Đến cả khi tôi len lén chạm vào tay anh cũng không hề biết.
Ngay khoảnh khắc này, tôi đã tính đến khả năng giật bức ảnh bỏ vào miệng nuốt luôn.
“Mạnh Đình Nguyệt.”
“Hả?”
“Giải thích đi.”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, vô thức đưa tay gãi đầu, gãi xuống cả một túm tóc.
Trong ánh mắt lạnh lẽo của anh, tôi gượng cười:
“Chẳng phải … kỷ niệm người yêu cũ sao? Ha ha… em chỉ lưu lại kỷ niệm thôi mà…”
“Ồ, vậy à?”
Ánh mắt anh liếc sang mấy bức ảnh chụp tôi với bạn thân, giọng lạnh lùng bỗng có chút biến đổi:
“Ý em là… em còn từng yêu con gái?”
Tôi nuốt nước bọt:
“ Đúng … đúng vậy, em… em đều từng yêu.”
Ánh mắt sắc bén của anh như muốn thiêu rụi tôi.
Nụ cười trên môi tôi dần tắt, ánh nhìn đảo quanh, tránh đối diện anh.
“Đình Nguyệt, em…”
Cửa bếp bật mở, lớp trưởng vừa định nói gì đó thì nhận ra bầu không khí căng cứng liền im bặt.
Anh giữ vẻ mặt lạnh lùng, đặt khung ảnh lại chỗ cũ, rút khăn giấy lau tay, cầm áo khoác đi ra ngoài.
“Ê, Tạ Sơ Ngôn, cậu đi đâu thế?”
“Bệnh viện có việc, tôi đi trước.”
“Không, chuyện của Mạnh Đình Nguyệt còn chưa nói xong… Tạ Sơ Ngôn, cậu ở lại ăn cơm đã.”
Anh đứng ở cửa ra vào, liếc nhìn tôi lúc này tôi vẫn im lặng.
Dường như anh đang chờ tôi mở lời.
Nhưng tôi đã làm anh thất vọng.
Tôi chẳng nói gì cả.
Anh khẽ bật ra một tiếng cười mỉa, rất nhẹ:
“ Tôi là một người yêu cũ không được hoan nghênh, ở lại đây… có cần thiết không?”
Cạch.
Cửa đóng lại.
Anh đi rồi.
Sự rời đi của Tạ Sơ Ngôn khiến bầu không khí trầm xuống đôi chút.
Nhưng rất nhanh, mùi thơm ngào ngạt của nồi lẩu do lớp trưởng chuẩn bị đã xua tan sự nặng nề ấy.
“Lớp trưởng, cậu hay ghê, bao nhiêu năm mà tay nghề vẫn không giảm.”
Lớp trưởng cười hề hề, bưng chén trà, hất cằm về phía tôi:
“Đình Nguyệt, đừng để trong lòng. Lão Tạ cậu ấy … hầy, để hôm khác tớ kể cho!”
Nói xong, những người khác cũng lần lượt an ủi tôi.
“Khi tớ gọi điện, bên Tạ Sơ Ngôn bận lắm, vậy mà vẫn chịu tới đây thì chứng tỏ thái độ rồi. Cậu ấy nhất định sẽ giúp cậu.”
“ Đúng đó, mau ăn lẩu đi!”
Thực ra tôi cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Ngược lại, còn thấy có chút áy náy với Tạ Sơ Ngôn.
Trong suy nghĩ của tôi, vốn dĩ tôi và anh không nên có quá nhiều liên hệ.
Tôi cũng chẳng muốn vì bệnh của mình mà làm phiền anh thêm.
Mọi người ríu rít ăn một bữa lẩu.
Giữa chừng, lớp trưởng còn bật video call trong nhóm lớp.
Có thể nhận cuộc gọi thì chẳng được mấy người, nhưng nhóm chat nhờ vậy lại nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên.
Mọi người nói chuyện trên trời dưới đất, trong khoảnh khắc, như quay lại khoảng thời gian trước kỳ thi đại học, khi ai nấy đều hào hứng bàn về tương lai và lý tưởng, hẹn nhau đi du lịch sau khi tốt nghiệp.
Lúc đó, tôi và Tạ Sơ Ngôn là bạn cùng bàn.
Một tuần trước kỳ thi, anh từ văn phòng trở về, thấy tôi cầm bút màu tô vẽ nguệch ngoạc trên một tấm bản đồ.
Anh hỏi:
“Em đang làm gì vậy?”
Tôi giơ bản đồ lên, lắc lắc trước mặt anh:
“Này, anh không nhận ra à? Đây là Bắc Kinh đó!”
Trên đó có hai vòng tròn đỏ.
“Tại đây là trường của anh, còn đây… chính là trường của em.”
Tôi dùng bút nối liền hai điểm.
“Đường thẳng nối liền giữa hai điểm là đường ngắn nhất. Đây chính là khoảng cách sau này của chúng ta.”
Anh bật cười, không giấu được ý cười trong mắt:
“Em định thi vào trường ở Bắc Kinh?”
“Ơ, anh không vui à?”
Anh ngồi xuống cạnh tôi, gấp gọn từng tờ đề thi rồi nhét vào hộc bàn.
Khẽ nói:
“Vui chứ.”
Nhưng vận may của tôi không tốt, chỉ vài ngày sau tôi đã nhận được kết quả khám sức khỏe.
Bảng xét nghiệm tệ đến mức không thể tệ hơn.
Mũi tên cảnh báo bất thường chi chít khắp tờ giấy.
Bác sĩ khuyên ba mẹ mau chóng đưa tôi đến Bắc Kinh kiểm tra kỹ.
Nhìn vào tình hình khi ấy, tôi gần như chắc chắn mình sẽ không thể học đại học.
Tôi thử dò hỏi anh:
“Này, nếu một ngày nào đó, em mắc bệnh nặng lắm, không đến Bắc Kinh được, anh sẽ làm sao?”
Anh khựng tay, nhíu mày:
“Em bị bệnh à?”
“Xì! Đừng có nguyền rủa em! Anh mới bị bệnh ấy! Đây là câu hỏi trắc nghiệm trên mạng! Trả lời nghiêm túc đi!”
“Điểm anh có thể đỗ vào trường ý tốt nhất, chỉ cần đổi nguyện vọng là được.”
Một câu nói khiến lòng tôi rối bời.
Tôi đẩy bừa tập đề toán của mình sang bàn anh:
“Thôi thôi, làm toán của anh đi, đồ ngốc này.”
Rõ ràng là người thích toán nhất, lại nghĩ quẩn đi học y làm gì.
Chiều hôm sắp kết thúc kỳ thi, tôi bắt đầu chảy m.á.u mũi.
Máu dính lên cả bài thi, không biết có bị coi là làm bẩn giấy thi hay không.
Nhưng chuyện đó đã không còn quan trọng.
Tối hôm đó, tôi lập tức lên đường đến Bắc Kinh.
Đứng giữa phố xá sầm uất của Bắc Kinh, trong lòng tôi nghẹn ngào đến mức muốn khóc.
Lời hẹn Bắc Kinh, cuối cùng lại là tôi đến trước.
Sau đó là chẩn đoán bệnh rồi về quê thu dọn đồ đạc.
Và trước mặt bao bạn học, tôi ném cho Tạ Sơ Ngôn một xấp tiền, vội vã khép lại đoạn tình cảm ấy bằng một dấu chấm hết.
…
Lần thứ hai nhập viện, vẫn là ở khu bệnh cũ.
Chỉ khác là lần này, bệnh nhân cùng phòng đã thay đổi.