VÌ ĂN PHẢI ỚT BỘT, MẸ SINH PHẢI ĐỨA CON GÁI VÔ DỤNG

7

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tôi lập tức nhận ra hai bóng người lấp ló, không thể về nhà cũng chẳng thể tới quán ăn, tôi bèn đi thẳng tới đồn công an.

Hai người họ thấy tình hình không ổn, đành rút lui.

Chuyện hôm đó chỉ là một đoạn ngắt nhịp. Tôi cứ tưởng họ nhất thời nổi hứng đến đòi tiền. Ai ngờ sau này mới biết – là vì cô Bình đã quay về một chuyến, trả 440 tệ để cắt đứt mọi quan hệ với họ.

“Họ làm loạn tận trường học của con rồi, chẳng lẽ cô còn để họ giẫm lên đầu mình sao?” – Cô cười tươi, cứ như 440 tệ chỉ là 4 tệ vậy.

Tôi nghe mà đau lòng. Đó là hai tháng lương đấy, chỉ để tống khứ những con người không ra gì ấy.

Cô Bình thở dài, xoa đầu tôi:

“Giờ nghĩ lại, hồi tiểu học cô thật yếu đuối. Biết con bị bắt nạt mà không dám lên tiếng. Cô xin lỗi con.”

Tay tôi khựng lại. Không ngờ cô lại đột ngột nhắc tới chuyện ấy – vết sẹo tưởng đã lành, nay lại bị cào xước. Ký ức như thủy triều kéo tôi về quá khứ, tôi đỏ mắt.

Nói không ấm ức là giả. Nhưng sau này lớn lên, tôi hiểu cô. Những người như chúng tôi không thể lúc nào cũng thuận theo trái tim, bị ức h.i.ế.p là chuyện thường.

Chuyện đã qua, cứ để nó qua.

Không ngờ cô vẫn luôn ghi nhớ.

Tôi nhào vào lòng cô, cảm nhận bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve.

“Không sao đâu cô, con gần như đã quên rồi.”

Tôi không còn nhớ mặt mũi những người từng cô lập mình, ký ức cũng mờ nhạt. Những vết sẹo trong tính cách cũng dần bị năm tháng làm mờ đi.

Quá khứ cũng giống như ly nước bị đục – cứ thêm nước sạch từng chút một, rồi sẽ dần trong lại.

5

Kể từ hôm đó, tôi học còn chăm hơn trước.

Tiếng Anh của tôi yếu, tôi tranh thủ vừa chạy thể dục vừa ăn cơm để học từ vựng bằng những mẩu giấy ghi nhớ. Địa lý kém, tôi tranh thủ mỗi giờ nghỉ giải lao làm nửa đề trắc nghiệm. Đến học kỳ hai lớp 11, điểm số của tôi đã có thể duy trì trong top 50 toàn khối.

Với thành tích này, tôi có hy vọng đỗ vào một trường 211.

Cô Bình không hiểu thế nào là 985 hay 211, cô chỉ biết rằng ở thời đại này, học đại học thì tương lai mới sáng lạn. Ở làng, có mấy ai được đi học đâu. Lên thành phố mới biết, hóa ra có những gia đình thật sự xem trọng con cái như vậy.

Chứ không phải sinh ra rồi quẳng cho người khác nuôi, cho ăn để khỏi c.h.ế.t đói là được.

Cô Bình dần dần cũng chấp nhận một sự thật – bố mẹ không thật sự yêu thương cô. So sánh mới thấy, tình yêu cô dành cho tôi mới là tình yêu thật sự. Rõ ràng, ông bà tôi chẳng mảy may quan tâm – mọi sự chú ý đều đổ dồn vào đứa con trai cưng và cháu đích tôn của họ.

Sau này, ông bà còn mặt dày đến thêm vài lần nữa, nhưng đều bị lá đơn cắt đứt quan hệ chặn lại từ ngoài cổng. Biết được cô Bình lại lén gửi tiền về, tôi còn cố tình bắt cô ký tên bổ sung vào đơn đó.

Không biết về mặt pháp lý có hiệu lực không, nhưng ít nhất có thể khiến họ e dè phần nào.

Năm lớp 12 là năm quan trọng nhất. Cô Bình được tăng lương lên 350 tệ. Cô nghiến răng mỗi tháng rút ra 100 tệ cho tôi học thêm, số còn lại thì mỗi ngày đều tẩm bổ cho tôi với thịt cá, chỉ mong tôi có thể chuyên tâm học hành năm cuối, không bị bất kỳ điều gì ảnh hưởng.

Tính tôi giờ đã vững vàng hơn nhiều, không còn nóng nảy như hồi bé. Tôi bắt đầu biết suy nghĩ toàn diện.

Tôi nhớ lại lời cô từng nói: “Chờ đến lúc con đi học rồi sẽ hiểu, có những chuyện không thể dùng cảm xúc đơn thuần để đánh giá.”

Mẹ tôi năm xưa vứt tôi cho cô, tôi từng hận bà, đó là sự oán giận của đứa trẻ sáu tuổi. Nhưng bây giờ nghĩ lại, sự hận ấy còn không đau bằng nỗi nhục khi bà ngồi lê đôi mách khiến tôi bị cô lập ở tiểu học.

Những hành vi đó đều là sản phẩm của hoàn cảnh – không thể đơn giản tách riêng mà phán xét.

Bà ấy chịu uất ức hơn chục năm, luôn bị phân biệt đối xử, phải đến khi sinh được con trai mới ngẩng đầu lên nổi.

Cả đời những người trong làng ấy chỉ quanh quẩn trong căn nhà đất, cái sân nhỏ, mảnh ruộng sau nhà. Muốn thoát ra khỏi hủ tục là chuyện vô cùng khó khăn.

Tôi và cô Bình có thể thoát khỏi nơi đó, là ngoại lệ, là may mắn, và cũng là hướng đi tất yếu trong tương lai.

Tôi thấy ngày càng có nhiều phụ nữ lên thành phố làm việc. Trong lớp, các bạn nữ học giỏi đều xếp top đầu. Sau này, họ sẽ là lãnh đạo của một đơn vị, là chủ một công ty, là người mẹ của một đứa trẻ mới chào đời.

Tư tưởng mới sẽ được sinh ra từ chính họ. Khi đất đai không còn là tài sản duy nhất, khi phụ nữ dần dần xâm nhập thị trường và giành lại quyền lên tiếng, một trật tự mới đã được hình thành.

6

Ba ngày thi đại học trôi qua như nước chảy. Mỗi môn thi nối tiếp nhau với nhịp độ dồn dập khiến tôi không thể lơi lỏng dù chỉ một giây, phải dốc toàn bộ sức lực của ba năm học để vượt qua.

Khi tôi bước ra khỏi phòng thi cuối cùng, cô Bình hiếm khi diện một chiếc sườn xám, tóc búi gọn gàng.

Những năm làm việc cường độ cao để lại dấu vết mệt mỏi trên gương mặt cô. Nhưng cô mới 36 tuổi, vẫn còn đang ở thời kỳ đẹp nhất của người phụ nữ. Ăn mặc như vậy, giữa đám đông, tôi có thể nhận ra cô ngay lập tức.

Tôi lập tức chạy tới, ôm chặt cô Bình.

“Tiểu Thần, cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi!” – Cô xúc động, bao nhiêu năm vất vả đều gói gọn trong một câu cảm thán.

Mắt tôi cay cay, không biết là vì thời gian trôi quá nhanh, hay vì cuối cùng cũng vượt qua được gian khổ. Đề thi năm nay không có gì bất ngờ, tôi làm được, có thể phát huy đúng thực lực.

Quả nhiên, đến ngày có kết quả, tôi đạt 585 điểm – đủ để đậu vào một trường đại học 211 ở Bắc Kinh.

Hồi đó, ai cũng muốn được đến Bắc Kinh. Nơi ấy giống như một cái bánh ngọt khổng lồ, toả ra hương thơm của vô vàn cơ hội.

Cô Bình đi cùng tôi đến Bắc Kinh, trở lại với nghề buôn quần áo, lần này theo hướng hàng ngoại thương. Tôi giúp cô dò xét thị trường, dần dần định hướng.

Cuộc sống đại học của tôi chỉ mới bắt đầu.

Nhưng tôi biết rõ – tương lai của tôi và cô Bình nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ.

(Hết truyện)

VÌ ĂN PHẢI ỚT BỘT, MẸ SINH PHẢI ĐỨA CON GÁI VÔ DỤNG

7

Chương trước
Chương sau