VÒNG XOÁY TÌNH YÊU CỦA PHẢN DIỆN

Chương 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Nhưng để đề phòng, tôi chọn một bài toán rất khó ra, trải ra trước mặt họ.

“Ai giải được bài toán của em đầu tiên sẽ nhận được một cái ôm của em!”

Tôi cố ý dùng sữa tắm hương cam để tắm khắp người cho thơm tho.

Thật ra bây giờ nghĩ lại, phần thưởng này vụng về đến mức buồn cười.

Nhưng Tần Bùi và Tần Tử Diễn đều lập tức vùi đầu suy nghĩ về bài toán đó.

Tôi nghĩ rằng Tần Tử Diễn, người từ nhỏ đã được bao quanh bởi các gia sư nổi tiếng và được giáo dục tốt, nhất định sẽ giải được trước.

Không ngờ, Tần Bùi lại làm xong nhanh hơn Tần Tử Diễn ba phút.

Lúc đó tôi mới biết, IQ của Tần Bùi vượt xa Tần Tử Diễn.

Hắn chắc chắn là nam chính thật sự rồi.

Nhiệm vụ công lược của tôi bắt đầu.

Tôi đứng dậy lao vào hắn, ôm hắn thật chặt, còn hôn chụt một cái thật mạnh vào má hắn: “Anh trai anh giỏi quá đi!”

Tần Bùi chưa bao giờ nhận được một cái ôm nồng nhiệt như vậy, hắn đứng ngây người một lúc lâu, rồi mới từ từ vươn tay ôm lấy tôi, vùi tôi vào lòng, trân trọng như thể vừa có được một báu vật.

Có một thời gian, tôi say mê piano.

Tay tôi vụng về, không thể chơi piano giỏi như Tần Tử Diễn.

Hắn như một quý ông, ngón tay linh hoạt lướt trên phím đàn, chơi một bài “Hoa nhài” tặng tôi.

Tần Bùi phát hiện ra khi Tần Tử Diễn chơi piano, tôi cứ ngây người ra nhìn hắn.

Hắn cũng nhìn theo tôi.

Nhưng tôi nhìn là để thưởng thức, còn hắn chỉ nhìn một lần mà đã ghi nhớ chính xác từng phím đàn và tất cả các động tác của Tần Tử Diễn.

Sau đó, hắn chơi cho tôi nghe.

Hắn thực sự là một thiên tài ngàn năm có một, có trí nhớ siêu phàm và cảm âm tuyệt đối.

Gia đình Tần dần nhận ra sự thông minh và tài năng của Tần Bùi, chuyển sự chú ý sang hắn, muốn hòa hoãn mối quan hệ.

Nhưng họ đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất mà Tần Bùi sẵn lòng mở lòng với họ.

Khi hắn lần đầu về nhà, họ đã không đón nhận hắn.

Vậy thì sau này cũng không cần nữa.

Hắn ngạo mạn khó thuần, tính tình bướng bỉnh, rất khó chịu.

Nhưng lại duy nhất …mềm lòng với tôi.

Để có thể vào cùng một trường đại học với tôi, hắn đã điên cuồng ôn luyện kiến thức khi tôi còn học cấp ba.

Sau này vào cùng trường đại học top 1, hắn lại chọn cùng chuyên ngành với tôi, luôn kèm cặp tôi.

Sau đó hắn tự mình khởi nghiệp, sự nghiệp không thua kém gì nhà họ Tần.

Chúng tôi đã xác nhận mối quan hệ.

Ai mà ngờ được, một người ưu tú như vậy, lại …. không phải là nam chính.

……..

Tôi tìm kiếm khắp nơi trong phòng đấu giá để tìm bóng dáng nam chính.

Theo kịch bản, tôi cần đỡ d.a.o cho hắn, để hắn nảy sinh tình cảm với tôi.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ấy.

Đúng là nam chính có khác, nhìn ôn hòa thiện lương, hoàn toàn khác với phản diện.

Đó chính là Tần Tử Diễn, thiếu gia giả của nhà họ Tần mà tôi đã luôn bỏ qua.

Tôi giơ ly rượu lên, vừa định bước tới thì một bóng người đột nhiên chắn trước mặt tôi.

Bóng tối của người đàn ông bao trùm lấy toàn thân tôi, tôi từ từ ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của hắn.

Không phải Tần Bùi thì còn ai nữa?

Hắn muốn làm gì?

Tôi căng thẳng siết chặt mặt nạ: “Tần… Tần tiên sinh.”

Tần Bùi nhìn tôi chằm chằm: “Cô gọi tôi là Tần tiên sinh?”

Tôi kìm nén ý định bỏ chạy: “Họ đều gọi ngài như vậy.”

Tôi không nhìn rõ, trong bóng tối, trong mắt Tần Bùi lóe lên một cảm xúc, u ám và nguy hiểm.

Cái đêm chúng tôi xác nhận mối quan hệ, hắn hôn tôi, ôm lấy eo tôi, hơi thở nóng rực, lặp đi lặp lại hỏi tôi: “Em gọi anh là gì?”

Hai đùi tôi kẹp chặt eo hắn, thổi hơi vào tai nhạy cảm của hắn: “Chồng yêu~”

“Gọi lại lần nữa.”

“Chồng yêu~”

Rất nhanh tôi hối hận rồi.

Hắn bế tôi lên, đẩy mạnh tôi vào chiếc bàn làm việc bằng đá cẩm thạch, cúi người hôn môi tôi.

Sau đó, mọi thứ trở nên không thể kiểm soát.

Hắn đè tôi xuống, đặt tôi vào tư thế không thể phản kháng, tùy ý thể hiện dục vọng của mình.

Như thể đã nhẫn nhịn rất lâu, rất lâu rồi.

……….

Bây giờ, tôi gọi hắn là Tần tiên sinh.

Cái danh xưng này …kìm nén, xa cách, như một cây thước lạnh lẽo, phân định rạch ròi mối quan hệ của chúng tôi.

Hắn cười lạnh một tiếng, hỏi tên tôi.

Không hiểu sao, tôi không dám lộ diện, nói dối bừa: “ Tôi họ Tô.”

“Cô Tô.”

Tay hắn nắm chặt lòng bàn tay tôi: “Lần đầu gặp mặt, chúc cô có một buổi tối vui vẻ.”

Không hiểu sao, bốn chữ “ lần đầu gặp mặt” lại được hắn nhấn nhá rất mạnh.

Tôi chú ý đến hình xăm ở khuỷu tay hắn.

Sau khi hắn đi, lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi.

Hình xăm đó hình như là, NN.

Những người xung quanh tôi không kìm được mà xì xào bàn tán.

“Cô là người phụ nữ đầu tiên mà hắn bắt tay trong những năm gần đây đó.”

“Trước đây cô Nhan, danh môn ở kinh thành muốn bắt tay hắn, hắn nói vợ hắn quản nghiêm, không cho hắn chạm vào người khác.”

“Cô có để ý đến hình xăm của hắn không? Nghe nói hình xăm của hắn chính là tên vợ hắn đó.”

Nhưng mà, hình xăm đó, rất giống với chữ viết tắt tên tôi.

NN.

Niên Niên.

Tôi đã đối xử với hắn như vậy rồi.

Với tính cách thù dai, báo oán của hắn, làm sao có thể chứ?

Tôi nhắm mắt lại.

Chắc chắn là trùng hợp.

VÒNG XOÁY TÌNH YÊU CỦA PHẢN DIỆN

Chương 2