Tôi luôn cảm thấy buổi đấu giá này không được đứng đắn cho lắm.
Dường như để làm nóng không khí, vật phẩm đầu tiên được đấu giá lại là dụng cụ tra tấn.
Món đồ đấu giá đầu tiên là một chiếc cùm chân nạm kim cương.
Mỗi viên kim cương đều lấp lánh dưới ánh đèn, trang trí cho kim loại lạnh lẽo.
Người dẫn chương trình giới thiệu: “Đây là chiếc cùm chân do chính tay bậc thầy chế tác, nó không chỉ là một dụng cụ giam cầm, mà còn là một tác phẩm nghệ thuật không tồi.”
Tôi đeo mặt nạ, có chút căng thẳng.
Đúng lúc này, Tần Bùi giơ bảng, mua nó với giá đáng kinh ngạc.
Ngay lúc đó, không biết có phải là ảo giác của tôi không, ánh mắt hắn lướt qua người tôi một cách hờ hững.
Căn hộ mà chúng tôi từng chung sống là do hắn tỉ mỉ mua.
Ban đầu tôi không hiểu tại sao hắn lại mua một căn hộ có cửa sổ kính lớn như vậy, bồn tắm thì rộng đến nỗi đủ để chứa hai người.
Tất cả những điều này đều được tiết lộ vào ngày chúng tôi xác nhận mối quan hệ.
Tôi bị đè trên cửa sổ, nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới phố, có một cảm giác xấu hổ như bị người khác nhìn trộm.
Hắn sợ tôi sẽ chán nếu chỉ có một tư thế, nên đặc biệt mua rất nhiều đồ chơi tình thú, nhiều đến mức… khiến tôi kinh ngạc.
Đêm đó, tôi còn chưa kịp chạy ra khỏi bồn tắm, lại bị hắn lôi trở lại hết lần này đến lần khác, người ướt đẫm mồ hôi.
Không biết Tần Bùi sẽ có tâm trạng thế nào khi thấy tôi nói hắn “yếu sinh lý”.
Vật phẩm thứ hai được đấu giá là ghế trói.
Vật phẩm thứ ba được đấu giá là còng tay.
Mỗi món, Tần Bùi đều mua hết.
Hắn mua những thứ này để làm gì?
Ký ức đêm đó từng chút một ùa về trong đầu tôi, như thể những thứ này đã từng được sử dụng trên người tôi.
Khi ba món đồ trưng bày này kết thúc, những thứ phía sau đột nhiên trở nên bình thường hơn.
Chỉ có món cuối cùng làm tôi ngây người.
Đó là bức tranh tôi vẽ hồi nhỏ.
Tần Bùi giơ bảng, mua nó với giá cao ngất ngưởng.
Những người xung quanh tôi xì xào bàn tán.
“Đó hình như là bức tranh do phu nhân của tổng giám đốc Tần vẽ.”
“Nghe nói phu nhân của tổng giám đốc Tần rời bỏ hắn là vì hắn đã mắc lỗi, nhiều năm qua hắn vẫn luôn day dứt không quên.”
“ Đúng vậy, không biết phu nhân của hắn đi đâu rồi, những năm qua, tổng giám đốc Tần đã điên cuồng tìm kiếm cô ấy.”
Tôi ngây người ra.
Tần Bùi đã mắc lỗi gì?
Còn nữa.
Tôi thành phu nhân của tổng giám đốc Tần từ khi nào vậy?!
Rõ ràng tôi đã sỉ nhục hắn như vậy mà!
Hệ thống hiểu ngay: “ Tôi hiểu rồi, hắn chắc chắn muốn tạo tin đồn về mối quan hệ với cô trước, đợi cô trở về là có thể danh chính ngôn thuận trói cô lại tra tấn! Đúng là phản diện có khác, thù dai, báo oán, tâm cơ sâu sắc!”
Tôi bị nó dọa sợ run cầm cập, quyết định giữ khoảng cách với Tần Bùi.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, tất cả những người tham gia đều di chuyển đến đại sảnh, thưởng thức ẩm thực và điệu waltz.
Theo kịch bản, sẽ có một bệnh nhân tâm thần đột nhiên nổi điên tấn công Tần Tử Diễn.
Hệ thống nói, trong tiểu thuyết chính là vì tôi giúp hắn đỡ dao, tình cảm của chúng tôi mới có thể phát triển như tên lửa.
Mặc dù các tình tiết trước đó cơ bản đã sụp đổ, nhưng nếu từ bây giờ làm người tốt, có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
Để có thể bảo vệ Tần Tử Diễn bất cứ lúc nào, tôi chỉ có thể cẩn thận theo dõi hắn, sợ bị người khác phát hiện.
Tần Bùi bắt đầu khởi nghiệp từ khi còn đi học, giờ đây đã là một ông trùm kinh doanh đứng đầu bảng xếp hạng Forbes, nổi tiếng với sự tàn nhẫn và độc ác.
Còn thành tựu của Tần Tử Diễn, chỉ đơn thuần là thừa kế gia sản Lục gia.
Rõ ràng trong tiểu thuyết là nam chính và phản diện ngang tài ngang sức, giờ sao lại biến thành thế này rồi?
Tôi gạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Dù sao đi nữa, hoàn thành nhiệm vụ mới là quan trọng nhất.
Đúng lúc này, tôi bị một lực mạnh đẩy ngã xuống đất.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng la hét của khách mời.
Một gã cường tráng như gấu đen, tay cầm dao, lao thẳng về phía Tần Tử Diễn ngay khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều hoảng loạn bỏ chạy.
Trong lúc hỗn loạn, mặt nạ của tôi bị rơi ra.
Tôi chắn trước mặt Tần Tử Diễn, nhưng nỗi đau như dự kiến không ập đến.
Ngược lại, gã cường tráng đó lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Trong bóng tối, tôi được một người đàn ông kéo vào lòng.
Một cái ôm mang lại cảm giác an toàn, bàn tay nóng bỏng siết chặt lấy eo tôi.
Nhưng đôi tay đó lại khẽ run.
“Niên Niên, em giỏi lắm…”
“Em vừa suýt c.h.ế.t đấy, em có biết không?”
“Năm năm, khó khăn lắm mới về, lại dám đỡ d.a.o cho người khác.”
“Anh đúng là đã nuông chiều em quá rồi!”
Tai tôi bị hắn cắn đau.
Giống như lưu luyến, lại giống như trừng phạt.
Đáy mắt hắn phủ đầy băng giá, như tấm lưới đen đang giận dữ trương ra:
“Em chạy lâu như vậy, có phải đêm đó, anh đã không thỏa mãn em không?”
“…”