Có người nói, não bộ con người chỉ phát triển được 10%.
Tôi nghĩ anh ta nói đúng.
Thảo nào trong 0.1 giây này tôi đã dùng hết trí tuệ cả đời mình để viết một bức di chúc cho bản thân!
Tôi run rẩy trong vòng tay Tần Bùi.
Xong rồi xong rồi, bị phản diện bắt được rồi.
Hắn còn nhớ chuyện đêm đó nữa.
Hệ thống là đồ lừa đảo, năm năm rồi mà hắn hoàn toàn không quên!
Nhưng mà không có cách nào khác, đêm đó, hệ thống nói cho tôi một ngày để cắt đứt hoàn toàn với hắn.
Ngày đó tôi vắt óc suy nghĩ, thật sự không nghĩ ra được kế sách vẹn toàn nào, chỉ có thể thông qua việc sỉ nhục kỹ năng giường chiếu của hắn để hắn căm hận tôi.
Tần Bùi là ai cơ chứ? Đó là phản diện khét tiếng, tàn nhẫn độc ác, lòng báo thù cực mạnh, kẻ dám phụ hắn c.h.ế.t không biết c.h.ế.t như thế nào.
Năm năm qua, hắn vẫn luôn tìm kiếm tôi.
Nhưng hắn không thể tìm thấy tôi.
Dưới sự che chắn của hệ thống, tôi đã sống an toàn ở nước ngoài suốt năm năm, tin tức về tôi, hắn không thể có được một chút nào.
Nhưng bây giờ, tôi đã rơi vào tay hắn rồi.
Hắn chắc chắn sẽ tìm mọi cách để hành hạ tôi.
Tôi ước gì mình có thể ngất lịm ngay trong lòng hắn.
Nhưng bây giờ tôi phải tỉnh táo đối mặt với ánh mắt hắn.
Chào hỏi trước, chắc chắn không sai đâu.
“Chào, chào Tần tiên sinh, đã lâu không gặp ạ.”
Nhưng giây tiếp theo, không biết tại sao, Tần Bùi lại siết chặt eo tôi hơn.
Trời ơi!!! Lại nói sai rồi sao?!!!
Tần Bùi ghé sát tôi, trong mắt có cảm xúc u ám cuộn trào.
Hắn nghiến răng, mắt đỏ hoe, từng chữ từng chữ, vừa như giận dữ, lại vừa như đau khổ:
“Trước đây em… không nói chuyện với tôi như thế.”
Đúng vậy, trước đây tôi gọi hắn là anh trai, gọi hắn là Tiểu Bùi ca.
Sau này lại gọi hắn là bạn trai, chồng yêu
Chứ không phải Tần tiên sinh.
Nhưng bây giờ, vị trí của chúng tôi đã khác biệt một trời một vực.
Hơn nữa, tôi đã từng làm tổn thương hắn.
Không thể quay lại được nữa rồi.
Tôi chọn cách lờ đi câu hỏi vừa rồi của hắn: “Thế sao, em chẳng phải vẫn luôn như vậy sao? Bao nhiêu năm không gặp, anh có vẻ sống cũng không tồi nhỉ… haha.”
Ánh mắt hắn chợt trở nên hung dữ, bất ngờ ôm tôi vào lòng, hôn tôi thật mạnh.
Ưm!
Tôi dùng sức đẩy ra, nhưng không thể lay chuyển hắn một chút nào.
Đôi bàn tay lớn nóng bỏng, siết chặt lấy hai tay tôi, ép buộc tôi phải chịu đựng nụ hôn này.
Nụ hôn này không còn kìm nén, hung dữ và tàn bạo, gần như khiến tôi không thở nổi.
Nếu không phải được hắn ôm, hai chân tôi gần như mềm nhũn muốn quỳ xuống.
Tần Bùi gần như mất kiểm soát, ấn chặt vai tôi, đôi bàn tay như gọng kìm sắt, gần như muốn bóp nát vai tôi.
Hắn như một con thú hoang bị thương, mắt đỏ hoe, giọng điệu kìm nén nỗi đau tột cùng:
“Niên Niên, em lấy gì mà nghĩ tôi sống tốt chứ!”
“Em rõ ràng biết, đây là năm năm tồi tệ nhất, tệ hại nhất trong cuộc đời tôi!”
Sự phản kháng của tôi bị nhấn chìm trong những nụ hôn vụn vỡ.
Khi ý thức mơ hồ, Tần Bùi cắn nhẹ tai tôi, giọng nói nhỏ đến mức không nghe rõ.
Dường như đang nói.
Em đối với anh, thật tàn nhẫn…
Địa điểm tổ chức buổi đấu giá này là một khách sạn lớn được cải tạo.
Khắp nơi đều là phòng ốc.
Tôi không thể trốn thoát.
Tôi bị hắn ấn mạnh xuống chiếc giường lớn trong một căn phòng nào đó, hai tay bị dây thắt lưng của Tần Bùi quấn chặt, ấn lên đầu, không thể giãy giụa.
Tôi vẫn muốn động đậy, hắn đe dọa tôi: “Em không muốn những thứ anh mua được dùng trên người em đâu nhỉ!”
Tôi nghĩ đến những thứ hắn đã mua được trong buổi đấu giá.
Đùa à, ưu điểm lớn nhất của tôi là có thể co duỗi linh hoạt.
Tôi lập tức nằm yên như một cái xác.
Trong lòng buồn bã.
Xong đời rồi, nhiệm vụ của tôi coi như tan tành hết.
Tối nay màn anh hùng cứu mỹ nhân đã bị Tần Bùi phá hỏng hết rồi.
Lần sau gặp được cơ hội nghìn năm có một này, không biết là bao giờ nữa.
Trong lòng tôi vẫn canh cánh nhiệm vụ, khi Tần Bùi hôn lên, tôi hỏi hắn: “Bên ngoài sao rồi, kẻ xấu bị khống chế chưa, Tần Tử Diễn có bị thương không?”
Rồi tôi bị hắn cắn một cái vào cổ, đau đến nỗi nước mắt suýt trào ra.
“Em đúng là rất quan tâm Tần Tử Diễn, vừa về đã đỡ d.a.o cho hắn.”
“ Đúng vậy, nói đến, hồi nhỏ em vẫn luôn rất thích xem hắn chơi piano.”
Giọng hắn mềm mại mà lại có gai, chua chát mà lại có chút đắng, cười mà như giấu dao.
Tình hình đối với tôi hình như ngày càng tệ hơn.
Tôi cảm thấy rất oan ức.
Tôi thích xem hắn chơi piano, chẳng phải là để xác nhận hắn có phải nam chính không sao.
Nam chính có thể chơi piano điêu luyện và hay thì chẳng phải rất bình thường sao!
Trong lúc cấp bách, tôi vội vàng buông một câu để tự bảo vệ mình: “Em cũng thích nghe anh chơi piano!”
Hắn rõ ràng sửng sốt một chút, sắc mặt cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Hắn cúi người xuống, vén một lọn tóc của tôi: “Tần Tử Diễn không sao cả, người của anh đã bảo vệ hắn rồi, so với chuyện này, em không bằng lo lắng cho bản thân mình trước đi.”