Tôi cảm thấy một áp lực ập đến, nói chuyện cũng không lưu loát được nữa: “Anh… anh muốn làm gì?”
“Đương nhiên là sửa chữa sai lầm.” Tay hắn vuốt ve khuôn mặt tôi, “Đêm hôm đó trải nghiệm anh mang lại cho em không tốt, khiến em rời xa anh ròng rã năm năm.”
Nụ cười u ám của hắn chìm vào trong bóng tối: “Lần này, anh sẽ khiến em không còn sức mà chạy nữa.”
Tim tôi đập như trống.
Tôi biết, mỗi khi hắn nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này.
Đều là muốn chơi thật.
Pháo mừng năm mới đầu tiên đã nổ.
Những chuyện xảy ra sau đó, thực sự quá khắc cốt ghi tâm, tôi không muốn nhớ lại, nhưng cả đời này cũng không thể quên.
Không nghi ngờ gì nữa, hắn đã khiến từng bộ phận trên cơ thể tôi ghi nhớ hắn một cách chân thực nhất.
Rất nhiều lần, tôi rõ ràng đã bò ra ngoài được rồi, nhưng lại bị hắn nắm lấy mắt cá chân, cưỡng chế kéo ngược lại.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy bên cạnh hắn.
Những vết cắn khắp người nhắc nhở tôi chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Phản ứng nửa giây sau, ánh mắt tôi dừng lại trên người Tần Bùi.
Hắn trần trụi nửa thân trên, đang nhắm mắt.
Ánh nắng chiếu lên người hắn, hàng mi dài đổ bóng xuống khóe mắt hắn.
Đẹp đến hoa mắt.
Tôi sững lại, theo bản năng đưa tay muốn chạm vào hắn.
Hệ thống phát ra cảnh báo: “Cô đang làm gì vậy, đây không phải là cơ hội tốt nhất sao? Mau chạy thoát thân đi!”
Tôi bị nó dọa giật mình, rụt tay lại
“Tại cô mà tối qua mắt tôi toàn là mã hóa, mã hóa ngập trời, tôi còn chẳng muốn nói nữa là.”
Tôi cứng họng.
Nhưng tôi vẫn cứng đầu đáp trả: “Vậy tôi có cách nào đâu? Hắn hận tôi năm năm, chắc chắn phải báo thù tôi chứ!”
Tuy nhiên, chạy trốn vẫn phải chạy trốn.
Cứ tiếp tục ở đây với hắn, nhiệm vụ của tôi có làm hay không?
Tôi nén đau nhức nhặt quần áo dưới đất mặc vào, vừa định rời đi, một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên kéo tôi lại, ôm tôi vào lòng.
“Vẫn đi được à?”
Hắn lạnh lùng, “Xem ra tối qua anh vẫn chưa đủ tàn nhẫn.”
Hóa ra không biết từ khi nào, hắn đã tỉnh rồi.
Nhưng lại cố ý giả vờ ngủ, chắc là để thử thái độ của tôi, bắt quả tang tôi!
Cuối cùng tôi cũng nhận ra một sự thật tàn khốc.
Nếu không dỗ dành phản diện, tôi sẽ không thể thoát được.
Nếu rơi vào tay hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để tôi đi ra ngoài nguyên vẹn.
Đối mặt với nguy hiểm như vậy, tôi lo lắng đến mức nhảy dựng trong lòng, biến thành máy lặp: “Làm sao đây làm sao đây làm sao đây…”
Hệ thống cũng rối lên: “Hay là… hay là cô dỗ hắn đi?”
Dỗ à? Dỗ thế nào đây?
Nhìn thấy tay Tần Bùi sắp chạm vào chiếc còng tay đặt trên tủ đầu giường.
Tối qua hắn đã đe dọa rồi, nếu tôi dám bỏ hắn chạy, sẽ còng tay tôi vào giường.
Tôi đột nhiên cắn răng, hạ quyết tâm, vòng tay ôm cổ hắn, hôn lên môi hắn.
Giây tiếp theo, Tần Bùi chợt mở to mắt.
Đây là lần đầu tiên tôi chủ động hôn hắn trong năm năm qua.
Mặc dù rất liều lĩnh, nhưng không thể không thừa nhận, cảm xúc của hắn hình như đã ổn định lại, không còn hung hăng như vừa nãy nữa.
Phần thắng của tôi, từ trước đến nay đều là do hắn dung túng mà có.
Hắn cuối cùng cũng dịu dàng lại, không còn chạm vào chiếc còng tay trên tủ nữa, nằm bên cạnh tôi, nhưng vẫn ôm chặt lấy eo tôi, giọng khàn khàn:
“Ngoan ngoãn đi, ở bên anh.”
“Chỉ cần em ngoan.”
“Bây giờ, anh có thể cho em bất cứ thứ gì.”
Tim tôi đập rất nhanh.
Nhưng mà, ở bên anh, em sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Bây giờ phản diện đang ở ngay bên cạnh tôi, và trông hắn cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, chỉ cần tôi dám nói một chữ “ không ”, hắn sẽ nổi điên ngay lập tức.
Tôi chỉ có thể cuộn mình trong vòng tay hắn, khẽ “ừm” một tiếng.
Hôm đó, chúng tôi ở bên nhau quấn quýt không rời
Hắn đưa tôi về biệt thự của hắn.
Biệt thự cách xa thành phố, xung quanh không gọi được xe.
Cứ như thể sợ tôi bỏ trốn, ban ngày, hắn cùng tôi cuộn mình trên ghế sofa phòng khách, làm việc từ xa.
Tôi rời mắt khỏi cuốn truyện tranh, cẩn thận liếc nhìn hắn một cái.
Góc nghiêng sắc sảo của hắn vô cùng tuấn tú, năm năm không gặp, hắn dường như trở nên quyến rũ hơn, dáng vẻ làm việc nghiêm túc, siêu đẹp trai.
Tại sao, tại sao hắn lại không phải là nam chính chứ?
Nhận ra tôi đang nhìn, Tần Bùi không ngẩng đầu, vươn tay kéo một cái, không phòng bị chút nào mà kéo tôi vào lòng.
Trong máy tính, hắn đang kết nối từ xa với thư ký của mình.
“Tổng giám đốc Tần, có phải phu nhân đã trở về rồi không?”
Trên mặt Tần Bùi hiện lên một nụ cười khó nhận ra.
“ Đúng vậy.”
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi, nhìn dáng vẻ này … phu nhân không giận nữa sao?”
Tôi cảm thấy lòng bàn tay mình bị cù nhẹ.
Khi tôi kịp phản ứng lại, ở nơi mà thư ký không thể nhìn thấy, Tần Bùi nắm lấy tay tôi, lén lút đan mười ngón tay vào nhau.
“ Đúng vậy, năm năm trước đã làm sai chuyện, hôm qua đã xin lỗi cả đêm.”
Mặt tôi đột nhiên đỏ bừng.
“Xin lỗi cả đêm”.
Tốt nhất là anh thật sự xin lỗi đi.