Sau bữa tiệc dài đầy mệt mỏi, tôi chẳng thể nào ngủ được. Ánh trăng ngoài vườn như tấm lụa mỏng, phủ xuống những tán cây rung rinh. Tôi khẽ khoác thêm áo, bước ra khỏi phòng, định đi dạo cho tâm trí nhẹ nhõm.
Hành lang dài, yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió lùa khe khẽ qua khung cửa sổ. Khi đi ngang qua căn phòng ở cuối dãy, tôi bất giác khựng lại. Cửa phòng Lục phu nhân không khép hẳn, từ bên trong vọng ra giọng nói run rẩy, xen lẫn nghẹn ngào.
“Tất cả… đều vì Lục gia… Ta không muốn ép con bé, nhưng… ta còn cách nào khác đâu? Con à, tha lỗi cho ta …”
Tôi sững người. Qua khe cửa hẹp, tôi thoáng thấy bóng dáng bà đang ngồi lặng lẽ trước gương, đôi vai khẽ run. Ánh sáng vàng nhạt hắt lên gương mặt bà, phảng phất nỗi đau mà tôi chưa từng thấy.
Lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác lạ lùng. Người phụ nữ vốn luôn lạnh nhạt, khắt khe với tôi, giờ lại hiện ra với vẻ yếu đuối đến đáng thương. Dường như đằng sau sự nghiêm khắc ấy, bà đang che giấu một nỗi khổ riêng.
Tôi lùi lại, không dám nghe thêm, cũng không muốn xâm phạm quá sâu vào nỗi niềm riêng tư ấy. Nhưng từng câu, từng chữ bà nói vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi.
Trở về phòng, tôi ngồi rất lâu bên cửa sổ. Lần đầu tiên, tôi thấy mình không còn trách giận Lục phu nhân nhiều như trước. Có lẽ, bà cũng chỉ là một người mẹ, một người vợ, đang bất lực trong thế giới hào môn đầy gánh nặng này.
“Có lẽ… mình nên hiểu bà hơn.” – Tôi khẽ thở dài, ngẩng nhìn bầu trời đêm thăm thẳm. Trong lòng, một tia cảm thông chớm nở, dù vẫn còn nhiều nghi hoặc chưa được giải đáp.