Vương Phi Dưới Ánh Trăng

Chương 17

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~2 phút

Đêm đã khuya, biệt thự Lục gia yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng côn trùng ngoài vườn vọng lại. Ánh trăng lạnh lẽo len qua cửa sổ, trải dài trên nền gạch hoa cẩm thạch. Trong căn phòng sang trọng nhưng trống trải, Lục phu nhân ngồi một mình trước bàn trang điểm, chiếc váy dạ tiệc lộng lẫy vẫn chưa kịp thay ra.

Bà đưa tay tháo từng món trang sức nặng nề, mỗi động tác đều chậm rãi, pha lẫn mệt mỏi. Đôi mắt trong gương phản chiếu sự u sầu mà bà chưa bao giờ để ai nhìn thấy.

“Ta không muốn ép con bé…” – Lục phu nhân thì thầm, giọng khàn khàn. – “ Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác.”

Ánh mắt bà dừng lại trên khung ảnh gia đình đặt ở góc bàn. Trong ảnh, một cô gái trẻ với nụ cười rạng rỡ đứng cạnh Lục phu nhân. Đó là con gái ruột đã mất nhiều năm trước. Bàn tay bà run run chạm vào khuôn mặt ấy, giọt lệ lặng lẽ rơi xuống.

“Nếu ngày đó con không … thì giờ này mọi chuyện đâu thành ra thế này.”

Bà khẽ cười, nụ cười đầy cay đắng. Đằng sau vẻ ngoài kiêu kỳ, lạnh lùng, đằng sau những lời nói khắt khe và những lần chèn ép, Lục phu nhân thực chất đang mang trên vai một bí mật, một nỗi đau khó thốt thành lời.

Bà nhớ lại cảnh ban nãy trong buổi tiệc: ánh mắt bình thản nhưng kiên cường của Viên Nhiên. Hình ảnh ấy khiến trái tim bà thoáng rung động, xen lẫn mâu thuẫn. Bà muốn đẩy cô ra xa, nhưng đồng thời cũng không nỡ…

“Con bé ấy … rất giống con…” – Lục phu nhân khẽ nhắm mắt, nước mắt lại tuôn ra. – “Ta chỉ có thể bảo vệ Lục gia bằng cách này thôi. Mong con hiểu cho ta …”

Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng nức nở bị kìm nén vang lên nghẹn ngào. Bóng dáng Lục phu nhân run rẩy dưới ánh trăng, vừa đáng thương vừa bí ẩn, hé mở những ẩn tình mà không ai hay biết.

Vương Phi Dưới Ánh Trăng

Chương 17