Một buổi sáng trời trong, khi tôi vừa cài xong cây trâm phượng hoàng mà Lục phu nhân ban cho, một nội thị của hoàng cung bất ngờ đến Lục phủ.
Hắn mang theo thánh chỉ của Hoàng hậu, đích thân truyền đạt:
“Hoàng hậu nương nương có lời khen ngợi Viên Nhiên tiểu thư đã thể hiện tài nghệ xuất chúng trong Vũ Hội Thiên Hoa, nay đặc biệt mời nhập cung, cùng chư vị tài nữ biểu diễn trong lễ khánh điển sắp tới.”
Cả Lục phủ xôn xao. Các phu nhân, tiểu thư vốn ghét bỏ tôi thì thầm bàn tán:
“Là thật sao? Một tân tức phụ chưa lâu đã được Hoàng hậu để mắt tới ư?”
“Chẳng lẽ nàng ta muốn trèo cao, dựa vào cung đình để áp chúng ta?”
Tôi chỉ mỉm cười, lòng vừa thấp thỏm vừa kiêu hãnh. Việc được triệu kiến là vinh dự, nhưng đồng nghĩa cũng là thử thách nguy hiểm, bởi ai bước vào hậu cung đều khó tránh sóng ngầm.
Lục Hạo Minh nghe tin thì cau mày, lập tức nắm lấy tay tôi:
“Nhiên Nhi, nhập cung không phải chuyện nhỏ. Sau lưng Hoàng hậu là vô số thế lực. Ta sẽ không để nàng đơn độc đối diện.”
Tôi nhìn chàng, khẽ gật:
“Có chàng bên cạnh, ta không sợ.”
Nhưng Lục phu nhân lúc này lại im lặng khác thường. Sau khi mọi người lui xuống, bà chỉ gọi riêng tôi vào phòng, giọng nghiêm nghị:
“Con đã được công nhận, nhưng lần nhập cung này không đơn giản. Trong cung không thiếu kẻ giỏi múa hát, Hoàng hậu gọi con vào không chỉ vì thưởng thức tài nghệ, mà còn để thử xem con có xứng với danh chính thất của Lục gia hay không. Con phải nhớ, từng lời nói, từng bước đi đều thay mặt gia tộc.”
Tôi nghe mà trong lòng nặng trĩu. Ánh mắt bà vừa nghiêm khắc, vừa lo lắng, khiến tôi không khỏi xúc động.
Ngày nhập cung đến nhanh hơn tôi tưởng. Cỗ kiệu sơn son thếp vàng đến trước cửa Lục phủ, rước tôi và một vài tiểu thư khác vào cổng thành. Tiếng trống dập dồn, ánh nắng chiếu lên gấm vóc lấp lánh, nhưng trái tim tôi đập từng nhịp bất an.
Khi bước vào cổng cung, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời cao rộng, thầm nhủ:
“Từ nay, con đường trước mắt sẽ chẳng còn bình yên như xưa nữa…”